Sau khi gọi điện cho tài xế xong, Lục Cảnh Lễ vội vàng phóng xe đến bờ sông mà Lục Đình Kiêu thường tới khi tâm trạng không tốt.
"Trời ạ... Anh ơi... đợi một chút... đừng có nghĩ quẩn nhé! Anh còn có em mà!" Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên bờ sông, Lục Cảnh Lễ hớt hải chạy tới, định lao vào đẩy Lục Đình Kiêu.
Nhận ra có người từ phía sau, Lục Đình Kiêu phản xạ tự nhiên tránh sang một bên. Kết quả, khi nhận ra người đó là ai, anh nhanh tay tóm cổ áo Lục Cảnh Lễ, kéo lại trước khi cậu ta ngã xuống sông.
Lục Đình Kiêu dập điếu thuốc trong tay, nhíu mày hỏi: "Em đang làm cái gì vậy?"
Lục Cảnh Lễ hoảng hốt vỗ ngực: "Tất nhiên là đến ngăn cản anh nhảy sông rồi!"
"…"
Lục Đình Kiêu im lặng vài giây, sau đó gằn từng chữ: "Ai bảo với em anh muốn nhảy sông?"
"Tài xế nói! Anh ta nói anh muốn nhảy sông! Dù là ai nói cũng được, nhưng mà anh hai ơi, đừng có nghĩ quẩn như vậy!!!"
Lục Đình Kiêu bất đắc dĩ thở dài, bệnh hoang tưởng của em trai lại tái phát rồi.
"Thế giới này rộng lớn, phụ nữ thì nhiều, chắc chắn sẽ có một người thích hợp với anh thôi! Anh không thể vì một lần thất tình mà mất đi hy vọng vào cuộc sống như vậy được!" Lục Cảnh Lễ cố gắng khuyên nhủ.
"Ai bảo với em anh thất tình?"
"Tiểu Tịch Tịch đã tỏ tình với người khác rồi và thành công nữa, đúng không?" Gương mặt Lục Cảnh Lễ đầy bi phẫn.
Lục Đình Kiêu liếc nhìn cậu ta, gật đầu: "Ừm."
"Em đã biết mà, đừng cản em, để em đi chém cái tên đó thành tám khúc rồi vứt xuống sông cho cá ăn..."
"Người mà cô ấy tỏ tình là anh."
Lục Cảnh Lễ sặc nước miếng, ho khù khụ: "Nà ní????"
"Cái thằng đó là anh á? À nhầm, em xin lỗi! Thật ra đối tượng mà Tiểu Tịch Tịch tỏ tình là anh thật sao? Anh, có phải anh bị kích thích quá lớn nên rối loạn tinh thần không?"
Ánh mắt của Lục Đình Kiêu lạnh lùng lườm cậu ta, hiển nhiên là không đùa chút nào, cũng chẳng có chuyện rối loạn gì cả.
Nhưng ngược lại, Lục Cảnh Lễ cảm thấy mình sắp rối loạn tinh thần đến nơi.
Cậu ta nổi điên, vòng đi vòng lại một chỗ đến bảy bảy bốn mươi chín vòng: "Anh Hai!!! Anh nói thật chứ, đối tượng tỏ tình của Tiểu Tịch Tịch thật sự là anh? Chuyện này không thể tin nổi! Không thể nào, không thể như thế được, tại sao đột nhiên em lại không hiểu thế giới này nữa... em là ai... em đang ở đâu... em tên là gì..."
Lục Đình Kiêu lại châm một điếu thuốc nữa.
Thực sự, sau khi thấy phản ứng của Lục Cảnh Lễ, anh cũng cảm thấy được an ủi một phần, vì hóa ra mình vẫn còn bình tĩnh đến vậy.
Dù phản ứng của Trình Phong, tài xế hay Lục Cảnh Lễ đều giống nhau: Không thể nào.
Lục Cảnh Lễ lẩm bẩm một hồi, cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại, khôi phục được khả năng suy nghĩ: "Không đúng, nếu như đối tượng mà Tiểu Tịch Tịch thích là anh thì tại sao anh lại có vẻ như này, tại sao lại muốn ra đây hứng gió lạnh làm gì?"
Lục Đình Kiêu: "Kích động quá, cần bình tĩnh một chút."
Lục Cảnh Lễ: "Hớ…"
Chương truyện diễn ra tại bờ sông, nơi Lục Cảnh Lễ lo lắng tìm cách ngăn cản anh trai Lục Đình Kiêu đang có dấu hiệu suy sụp sau một mối tình thất bại. Lục Cảnh Lễ phát hiện rằng Tiểu Tịch Tịch đã tỏ tình với người khác mà không hay biết đó chính là Lục Đình Kiêu. Sự nhầm lẫn này khiến cậu không thể bình tĩnh, nhưng khi hiểu ra, cả hai anh em dần dần đối mặt với cảm xúc của mình và những rắc rối trong tình yêu.
Trong chương này, Ninh Tịch cảm thấy tức giận với Lục Đình Kiêu khi nghi ngờ anh có hành động trả thù. Lục Đình Kiêu lo lắng về việc Ninh Tịch không chịu ở nhà nghỉ ngơi. Sau khi đưa cô về, hai người có một cuộc trò chuyện ý nghĩa và một nụ hôn đầy cảm xúc. Lục Đình Kiêu quyết định đi dạo bên bờ sông, trong khi Trình Phong cảm nhận sự trầm tư của anh. Cuộc gọi từ Lục Cảnh Lễ khiến mọi chuyện trở nên hài hước khi anh hiểu lầm rằng Lục Đình Kiêu muốn nhảy xuống sông.