Nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của cô, Lục Đình Kiêu dần dần thả lỏng: "Ừm."

Nói xong, anh phát hiện trên đầu giường của cô có một gói café đã mở ra một nửa, ngay lập tức thể hiện sự không đồng tình: "Sức khỏe của em còn chưa hồi phục hoàn toàn, không được thức đêm, đi ngủ sớm đi."

"Hả? Nhưng vừa mới náo loạn lên thế, giờ đầu óc em vẫn còn đang kích động, không thể ngủ ngay được!" Ninh Tịch chống cằm, lẩm bẩm với vẻ lo lắng.

Bỗng nhiên, không rõ cô nhớ đến điều gì, ánh mắt cô sáng rực: "Hì hì hì! Nửa đêm canh ba gió mát thế này, hay bọn mình làm chút chuyện gì thú vị đi?"

Giọng của Lục Đình Kiêu trở nên khàn khàn: "Làm gì?"

Một lát sau...

"A A A A... Đừng..."

Tiếng la hét của Ninh Tịch vang vọng khắp phòng ngủ, "a a a a" ầm ĩ không ngừng...

Còn Lục Đình Kiêu thì vẫn thản nhiên nhìn màn hình máy tính, nơi đang phát những cảnh gào khóc thảm thiết, với âm thanh kinh hoàng. Anh cau mày.

Cái mà cô gọi là... chuyện thú vị, hóa ra là xem phim ma sao?

Ninh Tịch trốn cả người trong chăn, chỉ để lộ cái đầu nhỏ, mặt trắng bệch vì sợ hãi, thỉnh thoảng lại kêu lên: "Á á á... Trong ngăn kéo… trong ngăn kéo có ma... đừng mở ra..."

Lục Đình Kiêu không biết nói gì: "Đáng sợ như thế sao mà em còn xem?"

"Nhưng chính vì nó đáng sợ mới kích thích chứ! Em đã xem rất nhiều phim rồi, mà chỉ riêng phim ma là chưa xem thôi! Bởi vì... vì em sợ ma, hu hu hu..." Ninh Tịch đáp, giọng đau khổ.

Nghe vậy, Lục Đình Kiêu nhíu mày, rõ ràng cảm thấy rất ngạc nhiên, hiếm khi thấy cô biết sợ hãi điều gì đó.

"Vì vậy khi ở một mình, em sẽ không dám xem đâu, may mà hôm nay có anh ở đây, đương nhiên phải nắm lấy cơ hội tốt này!" Ninh Tịch hào hứng nói.

Lục Đình Kiêu xoa đầu cô: "Sau này anh sẽ xem cùng em."

Ninh Tịch gật đầu lia lịa, hơi lo lắng nhìn Lục Đình Kiêu.

Vốn dĩ cô nghĩ rằng mình đã ở một mình lâu rồi, bên cạnh tự dưng có thêm người sẽ không quen...

Nhưng hiện tại, khi cô nằm trong chăn xem phim ma còn Lục Đình Kiêu ngồi bên cạnh, cảm giác có người bên cạnh thật tuyệt vời...

Có thể do khí thế của Đại ma vương quá mạnh, khiến độ kinh dị của bộ phim hạ xuống đến mức thấp, cô xem phim đến nỗi đang xem dở đã ngủ quên mất...

Thấy cô gái của mình ngủ ngon, Lục Đình Kiêu nhẹ nhàng tắt máy tính rồi khéo léo vén chăn cho cô.

Khi vừa đứng dậy, điện thoại trên người bỗng rung lên từng đợt.

Người gọi đến: Mạc Lăng Thiên.

Ánh mắt nhu hòa của Lục Đình Kiêu bỗng chốc lạnh hẳn, anh cầm điện thoại lên và ra ban công nghe máy.

"Alo..."

"Alo... Lục Đình Kiêu à..." Đầu dây bên kia phát ra hơi thở thều thào như đang chịu đựng một cảm giác nhục nhã nào đó.

"Tra ra thế nào rồi?" Lục Đình Kiêu hỏi.

"Về chuyện của tên Đường Lãng kia, tôi đã rất vất vả rồi! Nhưng... với người đàn ông kia... xin lỗi... cờ thiếu một nước, công dã tràng rồi! Tôi đã suýt có thể tra ra thân phận gốc gác của hắn nhưng bên đó lại nhận được tin tức gì đó trước, làm đứt mọi manh mối! Tôi như tằm mùa xuân đến chết vẫn nhả tơ, đuốc tắt mà nước mắt cũng cạn kiệt! Đừng làm khó tôi nữa! Tôi không làm được nữa đâu!"

"Mảnh đất phía đông thành phố."

"Giờ tôi sẽ tiếp tục tra ngay đây! Dù có phải hy sinh đến hơi sức cuối cùng trong cuộc đời mình, tôi nhất định sẽ tóm được dấu vết của tên đó cho cậu!" Mạc Lăng Thiên nhanh chóng đổi giọng.

"Ừm."

Lục Đình Kiêu đang định dập máy thì Mạc Lăng Thiên bên đầu dây gọi lại: "Đợi đã... Dù chuyện này chưa tra ra được nhưng tôi có một số tin tức khác."

"Gì?"

"Tên Satan kia lần này bị cậu thúc ép đến mức phải bắt đầu tẩy trắng toàn bộ, có khả năng không lâu nữa sẽ thay đổi thân phận và về nước tìm cậu đấy, cẩn thận..."

Tóm tắt:

Trong một đêm, Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu cùng xem phim ma. Dù sợ hãi, Ninh Tịch vẫn hào hứng khi có Lục Đình Kiêu bên cạnh. Khi cô ngủ quên, Lục Đình Kiêu nhận cuộc gọi từ Mạc Lăng Thiên, người bạn đang điều tra vụ việc liên quan đến một nhân vật bí ẩn. Cuộc trao đổi cho thấy sự căng thẳng trong việc tìm kiếm thông tin quan trọng, trong khi bên lề, Ninh Tịch tận hưởng cảm giác an toàn bên Lục Đình Kiêu.