Hồ Hồng Đạt càng nghĩ càng hoảng loạn, gấp gáp tìm cách dỗ dành: "Bà xã... bà xã, xin em tha thứ cho anh thêm một lần này, được không? Anh hứa sau này sẽ không lừa dối em nữa!" Lúc này, ông ta không thể ngăn bản thân nghĩ về những điều tốt đẹp ở Minh Phương Phương. Dù đã kết hôn nhiều năm mà không có con, nhưng cô rất xinh đẹp, hào phóng và hiểu chuyện, lại vẫn âm thầm chịu đựng và chăm sóc cho ông ta... Bên cạnh đó, cô còn là một điểm tựa vững chắc cho sự nghiệp của ông ta.
Không! Hiện tại, ông ta tuyệt đối không thể ly hôn với Minh Phương Phương! "Bà xã, em thật lòng, anh có thể thề mà!" Tuy nhiên, Minh Phương Phương lần này không còn tin tưởng ông ta như những lần trước nữa. Ánh mắt của cô lạnh lùng đến rùng rợn: "Ha ha ha, không lừa tôi? Vậy tại sao ông lại che chở cho con ả đó đủ kiểu như thế?" Minh Phương Phương gằn từng chữ.
"Anh..." Hồ Hồng Đạt bối rối trước ánh mắt của Minh Phương Phương: "Anh... anh... bị con đàn bà đó mê hoặc... nhất thời hồ đồ!" Tia hy vọng cuối cùng trong ánh mắt Minh Phương Phương dần tắt ngấm: "Nói dối... ông đang lừa gạt tôi! Con đàn bà đó đang có thai! Phải không, cô ta đang có thai đúng không!!!" Cô không thể nghĩ ra lý do nào khác khiến một người đàn ông luôn coi trọng lợi ích như ông ta lại bảo vệ con đàn bà ấy.
"Anh..." Hồ Hồng Đạt biết mình không thể giấu diếm thêm nữa: "Phương Phương, anh là đàn ông! Không có gã đàn ông nào có thể chịu đựng nổi việc bản thân mình không thể có con! Em không thể nào sinh con, ba mẹ thì ngày nào cũng thúc giục, em bảo anh phải làm sao bây giờ...?"
"Vậy nên ông mới đi ngoại tình? Vậy nên ông phản bội tôi? Ông và con tiện nhân đó coi tôi như một kẻ ngốc để lừa gạt, đúng không? Hồ Hồng Đạt! Bao nhiêu năm qua tôi đã đối xử với ông như thế nào? Chỉ vì tôi không thể sinh con cho ông mà ông lại phản bội tôi? Ông có còn lương tâm không?"
"Anh..."
"Nếu thật sự muốn có con, tại sao ông không thẳng thắn đề nghị ly hôn mà lại đi tìm một người có thể sinh con cho ông? Nếu như ông nói thẳng với tôi, tôi sẽ ký đơn ly hôn ngay lập tức. Tại sao ông luôn miệng nói yêu tôi, không hề để ý đến chuyện con cái?"
"Bà xã, anh... em hãy nghe anh nói đã..."
"Nói cái gì? Nói rằng ông sợ ly hôn sẽ mất đi sự trợ giúp từ gia đình nhà họ Minh nên mới giả vờ yêu tôi? Ông là kẻ hết sức tồi tệ từ trước đến nay!" Minh Phương Phương hoàn toàn mất kiểm soát, vung tay làm rơi hết mọi thứ trên bàn xuống đất.
Ở phía đối diện, Lục Đình Kiêu nhẹ nhàng nghiêng người, che chắn cho Ninh Tịch để cô không bị văng các mảnh vụn. Minh Phương Phương thấy Lục Đình Kiêu cẩn thận bảo vệ Ninh Tịch mà lòng chua chát khó tả...
Khi thấy hai người chuẩn bị rời đi, Minh Phương Phương hít một hơi thật sâu, khó khăn nói: "Ninh Tịch, thật xin lỗi vì đã hiểu lầm cô!" Ninh Tịch quay đầu lại nhìn bóng dáng cô đơn của Minh Phương Phương – người mà trước đây lúc nào cũng kiêu ngạo, giờ trong lòng lại bị đan xen nhiều cảm xúc.
Rời khỏi nhà hàng, tâm trạng của Ninh Tịch có phần nặng nề, không nhịn được mà thốt lên: "Đàn ông quả thật không phải là thứ tốt lành gì!"
Lục Đình Kiêu: "…"
Ninh Tịch bỗng nhớ ra Đại ma vương vẫn còn bên cạnh, liền vội vàng ngẩng đầu lên cười tươi nói: "Boss đại nhân là ngoại lệ! Boss đại nhân là tuyệt vời nhất!"
Lục Đình Kiêu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, đưa tay ôm cô vào lòng: "Anh sẽ không như vậy."
Ninh Tịch: "Hửm? Không như vậy cái gì?"
Lục Đình Kiêu: "Sẽ không ép em sinh con."
Ninh Tịch toát mồ hôi hột: "Đương nhiên là anh sẽ không làm vậy rồi, vì anh đã có con trai rồi mà..."
Lục Đình Kiêu: "Cũng sẽ không phản bội em."
Dưới bầu trời tuyết bay lả tả, Ninh Tịch ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lục Đình Kiêu: "Ừm, em tin."
Trong một cuộc cãi vã căng thẳng, Hồ Hồng Đạt thừa nhận sự phản bội của mình và bị Minh Phương Phương chất vấn về hành động ngoại tình của anh. Cô không thể chấp nhận việc chồng mình, người mà cô đã chăm sóc suốt nhiều năm, lại chọn một người phụ nữ khác chỉ vì lý do có con. Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu chứng kiến cảnh này, và trong khi Lục Đình Kiêu bảo vệ Ninh Tịch, cô phản ánh sự đau khổ của Minh Phương Phương. Cuối cùng, Ninh Tịch cảm nhận được sự khác biệt giữa các mối quan hệ và lòng trung thành của Lục Đình Kiêu.