Ninh Tịch nhăn mặt: "Chuyện này, thằng bé thực sự chưa từng nói với bọn tôi."

Cô giáo nghe vậy thở dài: "Có lẽ thằng bé không muốn làm phiền hai vị nên mới cố tình không nói ra... Hôm qua tôi đã định gọi điện hỏi thăm, nhưng mà thằng bé rất hiểu chuyện, còn chủ động xin tôi đừng nói, vì sợ làm phiền đến hai người..."

"Haiz, dù bận rộn thế nào cũng có thể dành một buổi chiều, đúng không? Tôi nghĩ mãi cuối cùng vẫn quyết định gọi điện cho hai vị, mong hai vị suy nghĩ kỹ. Dù sao cũng là hoạt động gia đình đầu tiên kể từ khi bé Lục Kình Vũ vào trường chúng tôi!"

Nghe cô giáo nói vậy, mắt Ninh Tịch đỏ bừng. Khoảng thời gian trước, cô thật sự rất bận, Tiểu Bảo cũng hiểu và ngoan ngoãn, không bám lấy cô như trước.

Tuy nhiên, cảm giác của Lục Đình Kiêu lại hoàn toàn khác với Ninh Tịch. Thời gian gần đây, Ninh Tịch đúng là rất bận, nhưng trong vài ngày này, anh nhớ rằng mình cũng không bận rộn lắm. Tại sao Tiểu Bảo lại không nói gì với anh?

Thôi được rồi... có lẽ thằng nhóc cảm thấy nếu cô Tiểu Tịch không đến thì việc ba ruột có đến cũng không khác gì nhau...

"Cô giáo, chúng tôi đã hiểu rồi. Chuyện này là lỗi của chúng tôi, trong thời gian qua chúng tôi đã sơ suất trong việc giao tiếp với bé. Chiều nay tôi sẽ đến, còn về phần chồng tôi, đợi một lát tôi sẽ hỏi anh ấy. Hai chúng tôi sẽ cố gắng cùng đi." Ninh Tịch nói.

"Vậy thì tốt quá, tuy nhà trường yêu cầu phải tự chuẩn bị trang phục hóa trang và đạo cụ, nhưng nếu hai vị không kịp thì nhà trường có sẵn một số đồ." Cô giáo dặn dò.

"Vâng, cảm ơn cô Vương!"

Lục Đình Kiêu im lặng lắng nghe Ninh Tịch nói những từ như "mẹ của bé Lục Kình Vũ" hay "chồng tôi", anh cảm thấy việc để Ninh Tịch nghe điện thoại là quyết định cực kỳ đúng đắn.

Sau khi cúp điện thoại, Ninh Tịch ngay lập tức quay sang hỏi Lục Đình Kiêu: "Lục Đình Kiêu, chiều nay anh có rảnh không?"

"Có một cuộc họp nhưng có thể để Cảnh Lễ chủ trì thay anh được." Bà xã đại nhân đã lên tiếng, anh sao có thể không có thời gian.

"Vậy thì tốt quá rồi! Chúng ta cùng đi nhé?" Ninh Tịch nói, sau đó lại do dự: "Mà... mà em có đi được không?"

Vừa rồi vì quá lo lắng cho Tiểu Bảo nên cô đã trực tiếp nhận lời với tư cách là mẹ của Tiểu Bảo, giờ sau khi bình tĩnh lại, cô cảm thấy có chút không hợp lý. Mối quan hệ giữa cô và Lục Đình Kiêu giờ chỉ là người yêu.

Lục Đình Kiêu nhìn cô: "Nếu là em thì đương nhiên là được."

Ninh Tịch dường như bị ánh mắt của anh thiêu rụi, cô khẽ ho: "Đúng rồi, trước khi đến trường phải về nhà em lấy đồ đã. Hóa trang là nghề của em mà! Nhà em có nhiều đồ lắm, toàn những thứ có sẵn!"

...

Châu Giang Đế Cảnh.

Ninh Tịch lục tung tủ quần áo lên.

Cô có rất nhiều đồ hóa trang, nhưng tìm được thứ phù hợp cho cả gia đình ba người thì thật sự hơi khó khăn. Nếu mỗi người đóng một vai khác nhau thì cũng được, nhưng như vậy không có gì đặc sắc cả, cô muốn tạo ra một chủ đề thú vị.

Trong lúc Ninh Tịch tìm đồ, Lục Đình Kiêu gọi điện cho Lục Cảnh Lễ.

Đầu dây bên kia vừa nhận điện thì đã nghe tiếng ồn ào: "Alo, anh ơi, còn mười phút nữa là vào họp rồi, anh có đến không?"

Lục Đình Kiêu: "Không đến, em chủ trì đi."

Lục Cảnh Lễ đứng hình: "..."

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Ninh Tịch nhận được cuộc gọi từ cô giáo về hoạt động gia đình của Tiểu Bảo tại trường. Cô giáo cho biết Tiểu Bảo không muốn làm phiền bố mẹ, khiến Ninh Tịch lo lắng vì đã quá bận rộn. Lục Đình Kiêu, mặc dù bận họp, vẫn sẵn lòng sắp xếp thời gian theo yêu cầu của Ninh Tịch. Cả hai quyết định sẽ cùng tham gia sự kiện, thể hiện sự quan tâm và cam kết với con cái, mặc dù mối quan hệ giữa họ chỉ đang ở giai đoạn tìm hiểu.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Ninh Tịch nhận cuộc gọi từ cô giáo của Tiểu Bảo, yêu cầu sự có mặt của phụ huynh trong buổi hoạt động hóa trang tại trường. Cô cảm thấy bất ngờ khi biết rằng Lục Đình Kiêu - chồng cô chưa hề được thông báo về sự kiện. Cuộc trò chuyện cho thấy sự lo lắng của Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu, đồng thời tiết lộ những hiểu lầm xung quanh việc giao tiếp của Tiểu Bảo với cha mẹ. Tình huống này làm nổi bật mối quan hệ giữa các nhân vật và những áp lực trong việc làm cha mẹ.