Ông nội, đừng nói như vậy, ông sẽ khỏe lại thôi!"

"Haiz, con không cần phải an ủi ông nội, sức khỏe của ông thì chính ông rõ nhất... trước đây ông còn muốn cố gắng thêm vài năm, ít nhất là để chờ con lập gia đình... Khụ khụ khụ..."

"Ông nội, đừng nói nữa, hãy nghỉ ngơi đi!" Ninh Tịch vội vàng nói.

Nếu còn một chút hy vọng thì có thể chờ thêm một chút, nhưng rõ ràng Ninh lão gia tử cũng hiểu rằng, dù có chờ nữa thì cũng không còn hy vọng gì.

Hai đứa con, ông không dám giao phó điều gì. Trong khi đó, thái độ của Ninh Tịch lại kiên quyết như vậy, thực sự không thể quay lại công ty của Ninh gia, hơn nữa, công việc của cô cũng khiến cho việc kết hôn và sinh con trở nên rất mong manh...

Người đến tuổi rồi, một khi không còn gì để níu giữ thì sức khỏe như chiếc xe mất phanh...

Rời khỏi phòng bệnh, khuôn mặt Ninh Tịch mang vẻ nghiêm trọng.

"Ông nội nói gì với mày vậy?" Ninh Diệu Hoa thấy cô đi ra, lập tức tiến lên hỏi.

"Không có gì." Ninh Tịch chỉ lướt qua, không quay đầu lại mà bước ra ngoài.

Ninh Diệu Hoa ở phía sau tức điên người: "Thái độ của nó sao mà kỳ cục vậy!"

Thấy gia sản chắn chắn sẽ rơi vào tay gia đình anh Cả, tất nhiên Ninh Diệu Bang cũng không giữ được bình tĩnh, ông ta kéo Ninh Thiên Tâm sang một bên và nói nhỏ: "Thiên Tâm! Con xem Ninh Tịch kìa, nó đi đâu cũng như bay mà ông nội còn nhớ đến nó, con là con gái ruột mà sao lại không giúp ba một chút nào? Nếu con không tranh giành thì chẳng được gì đâu!"

Ninh Thiên Tâm lạnh lùng nhìn ông ta: "Tôi thì chỉ mong ông đừng nhận được bất cứ điều gì thôi. Đợi đến lúc đó, tôi muốn xem những mụ đàn bà kia có ở lại bên ông không!"

"Mày..."

"Có ra sao thì mấy năm nay bác Cả cũng không có ả đàn bà nào bên ngoài, còn ông thì thế nào? Ông có còn là đàn ông không?"

"Mày có biết gì không! Mày có biết thân phận thật sự của Trang Linh Ngọc là gì không? Ông ta muốn cũng chẳng dám làm, ngay cả nếu cho ông ta một trăm lá gan cũng không dám!"

...

Tại biệt thự của Ninh gia.

Khi về đến nhà, Ninh Diệu Hoa với giọng điệu nghiêm túc nói: "Linh Ngọc, anh có chuyện muốn bàn với em."

"Chuyện gì? Có phải liên quan đến con bé kia không?" Trang Linh Ngọc nhíu mày.

Ninh Diệu Hoa gật đầu, do dự nói: "Nếu không... hay là chúng ta khuyên nhủ Tiểu Tịch quay về? Chắc chắn cha sẽ để cho nó một số cổ phần trong di chúc, nếu nó bị người khác lôi kéo thì rất bất lợi cho chúng ta… huống chi, Tuyết Lạc cũng không phải con ruột, sau này vẫn phải giữ lại mối liên hệ với nhà họ Ninh..."

Trang Linh Ngọc vừa nghe lập tức biến sắc: "Ý anh là gì? Tuyết Lạc một lòng coi chúng ta là cha mẹ ruột! Anh nói như vậy chẳng phải đang phụ lòng con bé sao? Mối quan hệ ruột thịt quan trọng đến vậy sao? Em nói thật với anh, mối quan hệ ruột thịt không có ý nghĩa với em, trong lòng em chỉ có một đứa con gái duy nhất là Tuyết Lạc!"

"Có phải anh đã quên con bé đã làm những gì không? Nếu anh muốn đánh mất mặt mũi thì đừng kéo em theo! Sau này xảy ra chuyện gì với nó, em không liên quan!"

Ninh Diệu Hoa bất đắc dĩ trấn an: "Được rồi, được rồi, anh chỉ nói bừa vì bí quá thôi mà. Em kích động làm gì, chưa kể nếu nó có về thì cũng chỉ là dưới danh nghĩa con nuôi thôi, đâu có công khai thân phận của nó đâu..."

"Cha cho nó bao nhiêu cổ phần thì anh cũng đừng có mà nhăm nhe vào, chúng ta không quan tâm đến cái đám tài sản đó đâu. Nếu không, anh cứ dùng tiền mua lại cũng đủ cho nó dùng cả đời rồi. Dù chúng ta không nuôi nấng, nhưng cũng có công sinh ra nó, không nợ nó cái gì cả, đối với nó cũng coi như hết tình hết nghĩa."

Tóm tắt chương này:

Chương truyện mô tả tâm trạng của Ninh Tịch khi ông nội của cô đang trong tình trạng sức khỏe xấu. Ninh Diệu Hoa và Ninh Diệu Bang lo lắng về việc gia sản của Ninh gia có thể rơi vào tay người khác. Căng thẳng gia tăng khi Trang Linh Ngọc và Ninh Diệu Hoa thảo luận về sự trở về của Ninh Tịch và mối quan hệ với Tuyết Lạc, trong khi Ninh Thiên Tâm bày tỏ thái độ bất mãn. Toàn bộ nội dung thể hiện những mâu thuẫn gia đình phức tạp liên quan đến tình cảm, danh dự và tài sản.

Tóm tắt chương trước:

Chương truyện tập trung vào những cảm xúc nặng nề của Ninh Tịch khi cô trở về nhà để thăm ông nội đang bệnh nặng. Ninh Tuyết Lạc thể hiện sự ghen tị với Ninh Tịch trong khi cô miễn cưỡng đối diện với cảm xúc tội lỗi vì không thường xuyên thăm ông. Cuộc trò chuyện giữa Ninh Tịch và Ninh lão gia tử cho thấy lòng mong mỏi của ông đối với cô, cũng như di chúc cuối cùng mà ông để lại cho Ninh Tịch, phản ánh sự lo lắng của ông về tương lai của cô khi không còn ông bên cạnh.