Lúc mọi người vẫn còn đang trò chuyện, Tiểu Bảo đã viết lên trang vở một con số.
"Ôi, Kình Vũ viết số 0 kìa... đáp án chính xác là gì? Mình nhớ không lầm thì hình như là 0."
"Chính xác, chính xác! Đáp án là 0!"
"Wow! Kình Vũ đã trả lời đúng rồi!"
...
Chỉ trong khoảnh khắc, Quan Thụy, Quan Tử Dao, Quan Trí Thần và ngay cả Lục Sùng Sơn đều phải giật mình.
Quan Trí Thần nhíu mày nói: "Kình Vũ, em chỉ cần nói với anh là được rồi, đừng viết bậy lên vở."
Dường như anh ta không coi đó là số 0, còn những người khác, kể cả Lục Sùng Sơn, cũng cho rằng Tiểu Bảo chỉ đang tiện tay vẽ hình.
Ninh Tịch liếc nhìn câu trả lời trên vở, cúi người xuống và nhẹ nhàng nói với Tiểu Bảo: "Tiểu thiếu gia, như vậy không được đâu, anh trai nhỏ này không biết làm bài, con phải viết cách làm chi tiết ra để giúp cậu ấy nhé!"
Tiểu Bảo chớp mắt nhìn mẹ Tiểu Tịch, sau đó rất phối hợp cúi đầu xuống viết loạt xoạt...
Khi Tiểu Bảo viết càng nhiều, sắc mặt của những người đang chờ xem kịch vui chuyển từ nghiêm túc sang kinh ngạc, rồi từ kinh ngạc sang khiếp sợ, và cuối cùng là đồng loạt trở nên hoảng hốt, có người thậm chí còn trợn mắt dài cổ nhìn lại gần...
Đặc biệt là Mạc Lăng Thiên, ánh mắt của anh ta càng lúc càng mở to, con ngươi gần như sắp dính vào trang giấy: "Ôi... không thể tin được! Tiểu Bảo bị Archimedes nhập vào người à?"
Quan Tử Dao nhìn thoáng qua, nhiều lần cô ta định lên tiếng nhưng lại không thể thốt nên lời, cũng không dám quấy rầy Tiểu Bảo trong lúc giải bài...
Trong khoảnh khắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cậu bé nhỏ bé đang tập trung viết lách, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Trong khi đó, vẻ mặt của Tiểu Bảo vẫn rất chăm chú, cậu hoàn toàn rơi vào thế giới riêng và không bị ảnh hưởng bởi những ánh mắt xung quanh. Chiếc bút nhỏ trong tay như có sinh mệnh, từng chữ, từng chữ viết ra hàng loạt công thức phức tạp...
Một lúc sau, Tiểu Bảo viết xong, chữ cái cuối cùng chính là đáp án: "0". Sau đó, cậu ngẩng đầu lên nhìn mẹ Tiểu Tịch.
Ninh Tịch nhìn Tiểu Bảo với ánh mắt khích lệ, ngay sau đó khom người nhận lấy quyển vở cậu đang cầm trong tay rồi mỉm cười đưa cho Quan Trí Thần: "Quan tiểu thiếu gia, cậu xem có hiểu không."
Trên mặt quyển vở đã không còn chỗ trống, từng chữ từ Tiểu Bảo nối tiếp nhau thành từng bước giải bài. Vì mẹ Tiểu Tịch đã dặn cậu viết cẩn thận nên có vài chỗ Tiểu Bảo còn dùng mũi tên đánh dấu và viết phần giải thích bổ sung, đơn giản là coi Trí Thần như một trong những bạn nhỏ ở trường mẫu giáo mà dạy.
Rất nhanh, quyển vở này đã được mọi người chuyền tay nhau xem.
Do Tiểu Bảo viết quá chi tiết nên ngay cả những người dốt cũng hiểu, họ liên tục khen ngợi: "Trời ạ! Thực sự giỏi quá! Thậm chí cả những người học dốt như tôi cũng hiểu! Tôi cứ nghĩ mình không bằng một đứa trẻ 13 tuổi, nhưng tôi đã sai rồi, ngay cả một đứa trẻ 5 tuổi tôi cũng không bằng..."
"Hơn nữa, phương pháp giải này thật tuyệt vời! Hình như không phải là cách giải thông thường đúng không?"
"Quan tiểu thư, cô nghĩ sao? Bài giải này đã đúng chưa?"
Quan Tử Dao nhìn bài giải, rồi nhìn về phía bé con đáng yêu mà Ninh Tịch đang dẫn tay. Trong thâm tâm, cô vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, có chút khó khăn nói: "Hoàn toàn chính xác, hơn nữa mỗi bước giải đều được trình bày rõ ràng, hoàn hảo không có bất kỳ sai lệch nào..."
Trong một buổi học, Tiểu Bảo viết đáp án số 0 lên vở, khiến mọi người kinh ngạc. Dù các bạn nghĩ cậu chỉ đang vẽ, Ninh Tịch khuyến khích cậu viết chi tiết cách giải. Khi Tiểu Bảo bắt đầu viết công thức, không gian trở nên yên tĩnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cậu. Cuối cùng, cậu hoàn tất bài giải và đưa vở cho Quan Trí Thần, khiến mọi người đều cảm phục khả năng giải quyết vấn đề của cậu. Những khen ngợi dành cho Tiểu Bảo cho thấy sự bất ngờ trước tài năng của một đứa trẻ nhỏ tuổi.
Chương truyện xoay quanh phương pháp giáo dục nghiêm khắc của Quan gia, khiến nhiều người bái phục. Trong một buổi gặp mặt, Mạc Lăng Thiên tìm kiếm Đại thiếu gia, nhưng gặp Ninh Tịch trong bộ trang phục lạ lùng. Khi cô đề nghị Tiểu Bảo, một đứa trẻ 5 tuổi, giúp đỡ bài toán khó, nhiều người ngạc nhiên và phản đối. Sự việc càng căng thẳng khi Lục Sùng Sơn can thiệp và cảm thấy mất mặt, cho thấy căng thẳng giữa các nhân vật và những định kiến về sự tài năng và tuổi tác.
Tiểu BảoNinh TịchQuan ThụyQuan Tử DaoQuan Trí ThầnLục Sùng SơnMạc Lăng Thiên