"Chát!" Một tiếng vang lên, Quan Thụy đã tát Quan Trí Thần một cái…

"Câm mồm! Ông bảo cháu đi xin lỗi em! Nếu chỉ là những lời nói đồn đãi từ người khác thì có thể bỏ qua, nhưng sao cháu lại dễ dàng tin vào những tin tức vô lý như vậy? Em Kình Vũ bình thường, có bị bệnh gì đâu?"

Dù Quan Thụy có thương cháu nội đến đâu, ông vẫn phải làm như thế để cứu vãn tình hình. Ông cần thể hiện rõ thái độ của mình. Đồng thời, trong đầu ông nảy ra một suy nghĩ. Việc ầm ĩ hôm nay có thể khiến Lục Sùng Sơn không vui, nhưng lại có thể dẫn đến việc thằng nhóc Lục Kình Vũ bị phế bỏ. Chẳng cần tốn nhiều công sức, ông đã giúp Tử Dao loại bỏ một người thừa kế. Chỉ cần để Trí Thần chịu thiệt một chút là được…

Sau cái tát, Quan Trí Thần đứng sững, một lúc lâu vẫn chưa tỉnh táo lại, trên gương mặt tràn đầy sự không thể tin nổi: "Ông nội… ông đánh cháu…"

Mặc dù Quan Thụy luôn tỏ ra nghiêm khắc với cậu trước mặt người ngoài, nhưng thực tế ở nhà ông lại chiều chuộng cậu rất nhiều. Cậu nói gì ông cũng nghe, từ khi còn nhỏ đến giờ chưa bao giờ bị đánh một lần nào, nhưng hôm nay lại bị vì một thằng nhóc câm điếc!

Quan Thụy đã ra tay như vậy, thì Lục Sùng Sơn là người lớn tự nhiên không thể tính toán với một đứa trẻ. Ông nhẹ nhàng buông tay cầm gậy, trầm giọng nói: "Thôi bỏ đi, Trí Thần vẫn còn nhỏ, không sao đâu."

"Nhưng câu nói này thật sự tổn thương người khác, Trí Thần, cháu phải xin lỗi Tiểu Bảo của chúng ta." Nhan Như Ý nhìn cháu nội đang được Ninh Tịch nắm tay thật chặt, trong lòng bà ân hận, nếu biết trước đã không để Tiểu Bảo xuất hiện!

Bà đã đánh giá quá cao sự tồn tại của cô gái này, mà quên mất rằng còn rất nhiều mối hiểm họa có thể xảy ra... Sớm biết như vậy, bà thà giữ Tiểu Bảo trong nhà cả đời không gặp ai, chứ không muốn thằng bé chịu tổn thương như thế này. Dù sao thì bà cũng nuôi Tiểu Bảo cả đời, có sao đâu!

Quan Tử Dao nhận thấy Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý dù bề ngoài không thể hiện thái độ nhưng trong lòng chắc chắn rất không vui, vì vậy vội vàng nói: "Trí Thần, nghe lời, đi xin lỗi em Kình Vũ đi, chuyện này thật sự là cháu sai rồi!"

"Đúng vậy, Kình Vũ là em, cháu nên yêu thương bảo vệ em mới đúng…" Mạc Lăng Thiên cũng lên tiếng.

"Con mẹ nó! Cái thằng Quan Trí Thần này! Trẻ con cái gì! Ông đây cũng trẻ con đây này! Thực sự phải đánh cho thằng nhóc đó một trận mới được! Cái lão già Quan Thụy chắc chắn là cố tình!" Lục Cảnh Lễ không kiềm chế được nữa, chuẩn bị xắn tay áo xông lên thì bị Lục Đình Kiêu bên cạnh kéo lại.

"Anh, anh làm gì vậy? Con trai anh, cháu em lại bị người ta bắt nạt thành ra như vậy!" Lục Cảnh Lễ kích động nói.

Ánh mắt Lục Đình Kiêu vẫn sâu thẳm, im lặng nhìn về phía Tiểu Bảo và Ninh Tịch, không có bất kỳ biểu cảm nào.

Quan Trí Thần không chịu được nữa, khi mọi người đều đứng về phía thằng nhóc câm ấy. Trong lúc kích động, cậu giật tay ra khỏi Quan Tử Dao, hét lớn: "Nó bị tự kỷ, có nghĩa là bị bệnh đấy, bị câm! Nếu không thì tại sao nó không chịu mở miệng nói chuyện! Nếu nó có thể nói chuyện với mọi người thì cháu sẽ xin lỗi nó! Nếu không, cháu tuyệt đối sẽ không nói đâu! Cháu không sai mà!"

Quan Trí Thần cứ tiếp tục ép Tiểu Bảo phải nói chuyện, giọng điệu gần như phát điên, vang vọng khắp đại sảnh rộng lớn…

Lát sau…

Khi Quan Thụy nhận thấy đã đạt được hiệu quả mong muốn và không thể làm cho tình hình tồi tệ thêm, ông định âm thầm gọi người hầu chuẩn bị đưa Quan Trí Thần về nhà thì…

Trong bầu không khí tĩnh lặng, một giọng nói non nớt nhưng lạnh lùng vang lên: "Anh không xứng."

Giọng nói đó tuy còn trẻ nhưng lại khàn khàn, khiến mọi người có mặt ở đây cảm thấy như sấm động...

Tóm tắt chương này:

Trong một cuộc cãi vã, Quan Thụy tát cháu trai Quan Trí Thần vì những lời nói xúc phạm đến thằng nhóc Lục Kình Vũ, người bị câm điếc. Dù Quan Thụy nghiêm khắc, ông có động cơ sâu xa muốn loại bỏ Kình Vũ khỏi cuộc cạnh tranh thừa kế. Các nhân vật khác cũng bày tỏ lo ngại về tình huống này, trong khi Quan Trí Thần cương quyết không xin lỗi, khẳng định rằng Kình Vũ có vấn đề. Cuối cùng, giữa không khí căng thẳng, một giọng nói trẻ con nhưng lạnh lùng vang lên, khiến mọi người bất ngờ.

Tóm tắt chương trước:

Trong bữa tiệc, sau khi Ninh Tịch giúp Quan Trí Thần, Tiểu Bảo trở thành tâm điểm khi cậu thể hiện sự kiên nhẫn và tài năng, khiến Quan Trí Thần cảm thấy bị bỏ rơi. Tuy nhiên, cậu ta đã đột ngột chỉ trích Tiểu Bảo, cho rằng cậu bé bị tự kỷ, gây ra bầu không khí căng thẳng. Mọi người xung quanh phản ứng ngượng ngập trước lời nói của Quan Trí Thần, trong khi gia đình cậu tức giận và yêu cầu cậu xin lỗi. Sự việc này khiến bữa tiệc trở nên hỗn loạn, hủy hoại không khí vui vẻ trước đó.