Cô yêu thích Tiểu Bảo chỉ vì cậu bé là Tiểu Bảo, không hề liên quan đến việc ai là người sinh ra cậu. Cô không thể lý giải được cảm giác này, nhưng cô thích, rất thích cậu nhóc. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Bảo, cô đã cảm thấy yêu mến, chỉ cần nhìn thấy cậu là cô đã vui vẻ và thỏa mãn vô cùng.
Khi Ninh Tịch trả lời như vậy, Lục Đình Kiêu chỉ biết khổ sở mà đỡ trán. Thôi thì coi như anh chưa hỏi gì cả.
"À đúng rồi, Lục Đình Kiêu, tối qua ba mẹ anh gọi anh qua nói chuyện gì vậy?" Ninh Tịch cảm thấy chắc chắn đó có liên quan đến mình và vì vậy cô cũng tò mò.
Lục Đình Kiêu nhìn cô, trả lời: "Họ chỉ nói một chút về chuyện con gái của chúng ta."
"Hả? Con gái nào của chúng ta? Trời ơi! Không phải anh đã lừa họ rằng em có thai rồi chứ? Đến lúc đó em đi đâu để có một đứa bé cho họ?" Ninh Tịch hoảng hốt.
Lục Đình Kiêu nói: "Không phải."
Ninh Tịch còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe anh nói tiếp: "Anh nói rằng anh chỉ có thể cương lên với em. Nếu họ muốn Tiểu Bảo có thêm em gái, chỉ có thể dựa vào em, cho nên họ cần phải đối xử với em tốt hơn."
Ninh Tịch trợn tròn mắt: "Đệch! Anh lừa quá rồi đấy..."
Cô thà là anh nói cô có thai còn hơn!
Lục Đình Kiêu nhìn cô có phần nghiêm túc: "Anh không có lừa."
Ninh Tịch nhíu mày: "Ồ, không lừa? Chẳng lẽ anh đã thử với người khác rồi?"
Lục Đình Kiêu: "Không cần phải thử."
"Vậy làm sao anh biết... anh chỉ có thể với em? Hơn nữa, nếu anh không có khả năng với người khác, vậy thì làm sao có Tiểu Bảo được?" Ninh Tịch nêu ra một vấn đề quan trọng.
Vừa nói xong, sắc mặt Lục Đình Kiêu đã chuyển sang nghiêm trọng như thể bị nhắc đến điều cấm kỵ.
Ninh Tịch cũng biết anh rất ghét khi nhắc đến chuyện này, vì vậy trước giờ cô không dám đề cập, nhưng hôm nay vô tình lại buột miệng...
"Chuyện đó... em chỉ tiện miệng hỏi thôi, anh không cần phải trả lời." Ninh Tịch chữa cháy.
Ai cũng có những bí mật không muốn nhắc đến, nên trước giờ cô cũng không để ý nhiều đến quá khứ của Lục Đình Kiêu.
Lục Đình Kiêu xoa xoa trán, trầm mặc một hồi lâu. Sau đó, anh nhìn cô, thở dài, nói: "Từ trước tới giờ anh chưa từng chạm vào phụ nữ, do đó cha mẹ anh rất lo lắng, thậm chí còn nghĩ rằng anh thích đàn ông. Khi anh chứng minh cho họ thấy rằng ngay cả việc đó anh cũng không có hứng thú, họ còn lo lắng hơn nữa... Năm năm trước, hai người đã hợp tác cùng Cảnh Lễ, bỏ thuốc anh và đưa một cô gái vào cho anh. Anh không nhớ gì về chuyện đó, nhưng rõ ràng chỉ có một lần đó, nên chắc chắn Tiểu Bảo là từ lần đó mà ra."
Ninh Tịch nghe xong mà suýt nữa rớt cả tròng mắt, hoàn toàn không tưởng tượng được lần đầu của Lục Đình Kiêu lại bi thảm và khốc liệt như vậy...
"Quá dã man rồi!"
Không khó hiểu khi Lục Đình Kiêu không muốn nhắc đến chuyện này, đối với đàn ông, loại chuyện như vậy đúng là khó mở lời... Hơn nữa, nghe Lục Đình Kiêu kể lại, có vẻ như anh đã bị bỏ thuốc rất nhiều, đến mức không còn sức để phản kháng...
Vậy, có lẽ tình huống lúc đó không phải là anh bị ép buộc... Ồ, thật sự không dám nghĩ tiếp...
"Sau lần đó, kể cả có dùng thuốc thì anh cũng không có tác dụng gì." Lục Đình Kiêu lạnh lùng nói.
Ninh Tịch: "..."
Hóa ra là bị ám ảnh tâm lý quá mức rồi... Bi thảm thật...
"Sự thật là, trước khi gặp em, anh còn tưởng rằng mình là người vô tính." Lục Đình Kiêu nói thêm.
Ninh Tịch nhíu mày: "Người vô tính?"
Lục Đình Kiêu gật đầu, ôm cô vào lòng: "Vì vậy, em không cần nghi ngờ, em chính là duy nhất đối với anh."
Chương truyện tiếp tục khai thác mối quan hệ giữa Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu, đặc biệt là sự gắn bó mạnh mẽ của Ninh Tịch với Tiểu Bảo. Ninh Tịch tỏ ra hoài nghi về một cuộc trò chuyện của Lục Đình Kiêu với gia đình anh liên quan đến việc có thể họ mong muốn thêm một đứa trẻ. Qua đó, Lục Đình Kiêu tiết lộ một bí mật đau thương về quá khứ của mình, khi anh từng bị ép buộc trong một tình huống khủng khiếp. Câu chuyện khám phá tâm lý của nhân vật và sự phát triển tình cảm giữa họ trong bối cảnh của những tổn thương đã qua.
Trong chương này, Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn bận tâm về con trai mình, Lục Đình Kiêu, và nghi ngờ về việc liệu cậu có thật sự yêu thích một cô gái nào đó hay không. Họ đã trải qua những lo lắng về tương lai và ước mơ có thêm một đứa cháu gái. Tại Bạch Kim Đế Cung, Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch bàn luận về Tiểu Bảo, con trai của họ, trong khi Lục Đình Kiêu bày tỏ lo lắng về nguồn gốc của Tiểu Bảo. Ninh Tịch khẳng định tình cảm của mình không thay đổi, dù thực tế có thể khác biệt.