Ninh Tịch tắm rửa và thay quần áo xong xuôi thì lén lén đi đến nằm cạnh Tiểu Bảo. Không biết từ lúc nào, Lục Đình Kiêu và Tiểu Bảo đã trở thành nguồn an toàn, là minh chứng cho sự tồn tại của cô trên thế gian này. Chỉ cần nhìn thấy hai cha con họ, trái tim cô lại tràn đầy dũng khí và động lực, mọi lo lắng, bất an trong lòng đều tan biến.
Lục Đình Kiêu cũng tiến lại mép giường, kéo chăn đắp cho hai mẹ con rồi nhìn Ninh Tịch hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Ninh Tịch nhẹ nhàng ngồi dậy, tựa vào lòng anh. Cô suy nghĩ một chút rồi quyết định không giấu giếm: "Thật ra tối nay em có hẹn gặp một người... không biết anh có nhớ không, chính là Đại sư huynh của em... người đàn ông đeo kính đã đưa em đi lúc ở Philadelphia đó."
"Nhớ." Lục Đình Kiêu gật đầu, trong ánh mắt thoáng hiện một chút kỳ lạ rồi nhanh chóng biến mất.
"Ừ, đúng là anh ấy. Tối nay tự dưng anh ấy hẹn em ở quán bar. Nhưng mà, anh đừng lo, anh ấy không gây khó dễ gì cho em cả. Chỉ là lần trước Nhị sư huynh chơi xấu và thắng anh ấy, nên lần này anh ấy muốn đánh một trận với Nhị sư huynh thôi. Sau đó có một vài chuyện liên quan đến việc Nhị sư huynh rời tổ chức, tóm lại là Đại sư huynh thực ra không có ác ý, thậm chí còn âm thầm giúp đỡ và nhắc nhở tụi em nữa..." Ninh Tịch giải thích.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó em nghe Nhị sư huynh nói, hình như họ tính quay về trong nước, bao gồm... cả người kia." Ninh Tịch chần chừ một chút rồi mới nói, sắc mặt cũng hơi thay đổi.
Nghe được ba chữ cuối, cánh tay Lục Đình Kiêu bỗng trở nên siết chặt, thậm chí nhiệt độ không khí xung quanh cũng giảm xuống ngay lập tức. Sau một hồi lâu im lặng, Lục Đình Kiêu mới khô khan hỏi: "Vậy, ý của em là gì?"
Ninh Tịch không hiểu sao lại cảm thấy lạnh người, cô lén lút nhìn sắc mặt trầm ngâm của Lục Đình Kiêu, không biết sao đột nhiên tâm trạng anh lại tệ như vậy: "Hả? Em có ý gì đâu? Đối với người đó hay là chuyện này? Dù thế nào em cũng chỉ cảm thấy phiền phức! Em không muốn liên quan gì đến họ nữa, chỉ muốn sống yên ổn, diễn phim của mình, kiếm tiền, sống cùng người mình yêu và bảo bối của em! Như vậy thật tốt!"
Nói xong, sắc mặt Lục Đình Kiêu dần dịu lại.
Dù sao đó cũng là người yêu cũ của cô, mà cô đã nhiều lần từ chối Lục Đình Kiêu vì người kia. Anh lo lắng rằng người đó trở về có thể khiến cô dao động.
"Đừng lo lắng, có anh ở đây thì sẽ không ai có thể ép em làm những gì em không muốn."
"Ừ! Nên em mới chạy đến đây ôm anh chứ..."
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, rọi vào phòng, làm không gian trở nên ấm áp. Cửa sổ ở đối diện chiếc giường nhỏ, trên giường Tiểu Bảo mơ màng tỉnh dậy trong chăn ấm. Một bàn tay nhỏ bé vừa cử động thì cảm thấy có cái gì đó ấm áp và mềm mại...
HÚ? Nhóc con ngáp một cái rồi mở mắt ra. Tiểu Bảo theo thói quen nghiêng đầu, nhìn thấy mẹ Tiểu Tịch đang nằm bên cạnh!
Mẹ!
Bánh bao nhỏ mở to đôi mắt tròn, cứ như gặp phải cả một căn phòng đầy kẹo và đồ chơi. Nhóc không thích kẹo hay đồ chơi, chỉ thích mẹ Tiểu Tịch thôi.
Bánh bao nhỏ lăn một cái rồi ngồi dậy, ánh mắt chăm chú dõi theo người mẹ đang say giấc. Sau đó, nhóc cẩn thận duỗi một ngón tay mềm mại ra chọc mặt Ninh Tịch một cái, rồi lại chọc thêm một cái nữa.
Mềm mại. Rất ấm áp.
Hạnh phúc quá đi!
Chương truyện diễn ra khi Ninh Tịch tắm rửa xong và nằm bên Tiểu Bảo, cảm thấy an toàn bên Lục Đình Kiêu và con trai. Cô chia sẻ với Lục Đình Kiêu về cuộc hẹn với Đại sư huynh, người có quá khứ liên quan đến cô. Trong khi Lục Đình Kiêu lo lắng về sự trở lại của người yêu cũ, Ninh Tịch khẳng định muốn sống bên gia đình nhỏ của mình. Buổi sáng bình yên, Tiểu Bảo tỉnh dậy và hạnh phúc khi thấy mẹ bên cạnh, thêm vào không khí ấm áp của tình yêu gia đình.