Sau khi kết thúc cảnh đánh nhau với Thẩm Hãn Thần, Ninh Tịch trở lại chỗ ngồi của mình. Vừa mới ngồi xuống thì Kha Minh Vũ bỗng dưng đi về phía cô.

"Có chuyện gì vậy?" Nhìn thấy Kha Minh Vũ tìm mình, Ninh Tịch thể hiện vẻ mặt hơi ngạc nhiên. Chưa bao giờ hắn chủ động trò chuyện với bất kỳ ai trong đoàn, nên để tránh bị ảnh hưởng bởi cậu ta, hôm nay cô luôn cố gắng không chú ý đến hắn.

"Tôi đến tìm tiền bối để khớp thoại." Kha Minh Vũ mở miệng nói.

"A, được." Đây là một lý do rất bình thường, Ninh Tịch không cảm thấy khó chịu lắm, bèn cầm kịch bản lên: "Để tôi xem nào, cảnh hôm nay của chúng ta là..."

Đang lúc Ninh Tịch nói thì cô bỗng cảm thấy có một luồng lạnh lẽo trên cổ tay, khiến cô giật mình. Khi nghiêng đầu theo bản năng, Ninh Tịch phát hiện có một con rắn nhỏ màu xanh lá đang bò lên người mình từ lúc nào.

Cô chưa kịp phản ứng thì Tiểu Đào đứng bên cạnh đã hét lên thất thanh, làm Ninh Tịch phải bịt tai lại vì tiếng la quá lớn: "Aaaaaa------- rắn! Tại sao lại có rắn! Anh Tịch đừng cử động! Nhất định đừng cử động!"

"Á! Quả thật là rắn! Ghê quá đi! Nó không có độc đúng không?"

"Làm sao bây giờ! Anh Tịch! Mau tìm người đến giúp anh Tịch!" Kỷ Ngữ Manh lo lắng xoay vòng, những cô gái khác cũng sợ đến mức gần như ngất xỉu.

Ninh Tịch đang định lên tiếng thì bỗng thấy con rắn trong tay mình bỗng nhiên không còn, một giây sau cô thấy Kha Minh Vũ đang cầm con rắn. Ngón tay của cậu ta nắm chặt vào đoạn thân rắn ở vị trí “bảy tấc”, có vẻ như đang chuẩn bị bóp chết nó.

Ninh Tịch thấy vậy lập tức kêu lên: "Đừng! Cậu đừng đừng đừng có bóp nó nha!"

Kha Minh Vũ nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.

Ninh Tịch trợn mắt nhìn cậu ta một cái, rồi đưa tay ra: "Thả ra, đưa cho tôi!"

"Đưa... cho cô?"

"Mau lên! Không thấy nó sắp bị cậu dọa chết rồi sao?" Giọng của Ninh Tịch gấp gáp hơn.

Kha Minh Vũ nhìn vẻ mặt oán trách của Ninh Tịch, lại nhận ra đây không phải rắn độc, nên cuối cùng đành ngoan ngoãn đưa con rắn lại cho cô.

Ninh Tịch vội vàng nhận lấy con rắn nhỏ màu xanh lá, nhẹ nhàng vuốt ve lên thân nó để trấn an: "Không sao đâu, đây không phải rắn độc. Nó sẽ không làm ai bị thương cả. Hơn nữa, nó còn là loại ăn chay! Đáng yêu như vậy, sao cậu lại ra tay tàn nhẫn như vậy chứ!"

Kha Minh Vũ: "..." Vốn định làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng giờ bị cô mắng như này.

Kỳ Phóng và Thẩm Hãn Thần: "..." - đã nói phải khóc thét lên cơ mà, sao lại không giống như trong kịch bản vậy?

"Tịch... anh Tịch đừng đùa! Cẩn thận nó cắn anh đấy!" Tiểu Đào sợ đến mức người run rẩy.

"Yên tâm đi, loại rắn này rất hiền. Dù em có cắn nó, nó cũng không cắn lại đâu! Có muốn thử sờ một cái không? Hình như nhóc này đang ngủ đông thì bị chúng ta đánh thức, vẫn còn hơi ngái ngủ đây..."

"Không không không! Không cần!" Tiểu Đào lắc đầu như điên.

Kỷ Ngữ Manh không muốn để "nam thần" coi mình như những cô gái bình thường khác nên gom can đảm bước tới: "Em muốn thử!"

Có Kỷ Ngữ Manh làm người đầu tiên, những cô gái khác thấy con rắn trên tay Ninh Tịch rất hiền lành, biết chắc không phải rắn độc, bắt đầu xúm lại tìm hiểu. Họ muốn Ninh Tịch dạy cho cách phân biệt rắn độc và rắn không độc.

Kỳ Phóng ôm gối ôm trong lòng, nước mắt rơi lã chã: "Tên này chẳng phải con gái cũng chẳng phải con trai! Đây rõ ràng là một quái vật! Ngao! Tức chết tôi rồi... Nhưng mà Kha Minh Vũ kia là sao? Tại sao lúc nãy lại phải giúp Ninh Tịch? Không phải chúng ta cùng một chiến tuyến sao? Sao cậu ta lại hướng cùi chỏ ra ngoài hả?"

Tóm tắt chương này:

Sau khi đánh nhau với Thẩm Hãn Thần, Ninh Tịch bất ngờ bị một con rắn nhỏ bò lên người. Sự hoảng loạn bao trùm khi bạn bè xung quanh kêu gào, trong khi Kha Minh Vũ quyết định can thiệp. Thay vì bóp chết con rắn, Kha Minh Vũ cuối cùng đã nghe theo Ninh Tịch và trả lại con rắn cho cô, người đã làm dịu tình hình. Sự kiện bất ngờ này đã khiến những cô gái khác tò mò và cùng nhau tìm hiểu về rắn, tạo nên một tình huống hài hước giữa nỗi sợ hãi và ý thức đồng đội.

Tóm tắt chương trước:

Trong buổi sáng đông, Ninh Tịch và Tiểu Bảo nghịch ngợm trên giường, không muốn rời xa nhau trước khi đi làm và đi học. Lục Đình Kiêu, người cha, chỉ biết cười trước tình cảnh đáng yêu này. Sau đó, Ninh Tịch tham gia quay phim cùng Thẩm Hãn Thần và phải tập luyện hành động với huấn luyện viên. Thẩm Hãn Thần cảm thấy tự ti khi thấy Ninh Tịch, một cascadeur, vượt trội hơn mình. Trong khi đó, Kỳ Phóng bên lề phấn khích với ý định giúp Thẩm Hãn Thần chinh phục Ninh Tịch.