Tịch của mấy người đã không phải là người phàm rồi! Tôi cũng chỉ thêu hoa trên gấm thôi! Diệp Thu nhìn cô gái trước mặt với lòng đầy xúc động, sự biến đổi của cô ấy thật sự mạnh mẽ.

“Tiền bối… thật là đẹp…” Kỷ Ngữ Manh nhìn ngây dại trước vẻ đẹp của cô.

Thậm chí một cô gái như cô mà cũng đang có chút rung động rồi đây!

“Ôi, không hổ danh là tiền bối! Dù là nam hay nữ đều bị cuốn hút như vậy! Thế này thì chắc chắn em cũng sẽ bị cuốn theo mất thôi.”

Người bình tĩnh nhất trong đám đông chỉ có Tiểu Đào - người đã theo Ninh Tịch khá lâu. Hừ, bây giờ mới biết sao? Anh Tịch nhà tôi khi mặc đồ nữ thì chỉ có thể dùng từ nghiêng nước nghiêng thành để hình dung thôi! Vấn đề mà chị Chi Chi đau đầu nhất chính là anh Tịch quá đẹp!

“Ực.” Giữa tiếng ồn ào của mọi người, chợt vang lên một tiếng nuốt nước bọt từ Kỳ Phóng.

“Ninh... Ninh Tịch?” Quyển kịch bản trong tay Thâm Hãn Thần không biết rơi xuống đất từ lúc nào.

Nghe thấy có người gọi tên mình, Ninh Tịch mỉm cười quay lại: “Ủ?”

Thấy nụ cười rực rỡ của cô ấy, Thẩm Hãn Thần chợt có cảm giác máu trong người như dồn lên, như mất hết các giác quan, nhịp tim đột ngột đập nhanh bất thường, trong đầu thoáng hiện một câu thơ: “Hồi mâu nhất tiểu… bách mị sinh…”

Câu thơ thứ 7 trong bài "Trường Hận Ca" của Bạch Cư Dị - “Mắt cười vừa liếc, trăm hoa đua nở.”

“Không… không có gì!”

Cậu ta vốn nghĩ rằng cô gái này cũng chẳng khác gì những nữ minh tinh mình từng gặp trước đây. Trong tivi thì hình ảnh đã qua chỉnh sửa vô cùng hoàn hảo, nhưng ngoài đời không biết có xấu đến mức nào. Thậm chí có người sắc đẹp bình thường đến mức ra đường còn dễ dàng bị chê.

Đây là lần đầu tiên cậu ta gặp một người mà hình ảnh thật sự có thể đánh bại cả những bức ảnh trên mạng hay trong phim.

Những hình ảnh qua chỉnh sửa không những không làm cô đẹp hơn mà còn làm cô trông kém sắc đi vài phần.

“Pặc!” Kỳ Phóng như một mũi tên vừa rời cung lập tức vồ lấy áo khoác rồi chạy tới, ánh mắt cậu ta sáng rực, gân cổ gào to: “Tiền bối! Trời lạnh lắm! Còn chưa quay đâu, tiền bối khoác cái áo này trước đã!”

“Mịa! Kỳ Phóng cậu đừng đổi ý nhanh như vậy chứ!”

“Đúng đó! Tốc độ lật mặt cũng nhanh quá rồi ha!”

“Hahahaha, thật là…”

Khi mọi người đang chăm chú vào Ninh Tịch, ở một góc tĩnh lặng, Kha Minh Vũ không biểu lộ cảm xúc nào, nhét một cái chăn vào lòng Tiểu Bảo: “Con biết mình nên làm gì!”

Lần này nói với giọng thật.

Vốn lòng đau khổ vì vợ nên mới cho con trai đến để làm cô vui vẻ, nhưng ai ngờ phải chiến đấu vất vả mới qua được cửa ải của vợ mà giờ lại thua trong tay cậu con trai cưng.

Vì vậy, thay vì để Tiểu Bảo cứ lảng vảng quanh mình khiến Ninh Tịch nghi ngờ, chi bằng tranh thủ sự đồng tình của đồng minh còn tốt hơn.

Tiểu Bảo nhìn đám đông vây quanh mẹ Tịch, cái đầu nhỏ như nghĩ ra điều gì và lập tức ném cha ruột ra sau đầu, quyết tâm cầm chăn chạy tới.

Ninh Tịch còn chưa kịp nói gì với Kỳ Phóng thì đã thấy Tiểu Bảo ôm chăn chạy tới bên chân mình, nhóc con ngước đầu lên với đôi mắt mong chờ nhìn cô.

Ninh Tịch lập tức quay sang Tiểu Bảo, cảm động như nước lũ tràn bờ: “Ôi… con mang cho mẹ sao? Cảm ơn con, bảo bối của mẹ!”

Kỳ Phóng bị bỏ rơi như một chú chó nhỏ không được lòng chủ nhân, ủ rũ đứng đó.

Ninh Tịch khoác chăn mà Tiểu Bảo đem tới rồi nói với Kỳ Phóng: “Cảm ơn nhé, tôi đã có chăn rồi, cậu cứ mặc đi, đừng để bị lạnh.” Kỳ Phóng ngay lập tức cảm thấy lòng mình bừng sáng như mùa xuân tới: “Cảm ơn tiền bối đã quan tâm!!!”

Tóm tắt chương này:

Chương truyện mô tả sự xuất hiện đầy ấn tượng của Ninh Tịch, khiến mọi người xung quanh bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của cô. Kỷ Ngữ Manh cùng những người khác không ngừng khen ngợi. Thẩm Hãn Thần hòa nhập trong cảm xúc mạnh mẽ khi nhìn thấy cô. Trong khi đó, Kỳ Phóng vội vàng đưa áo khoác cho cô, thể hiện sự quan tâm của mình. Tiểu Bảo, con trai của Kha Minh Vũ, cũng không ngần ngại ôm chăn chạy đến bên mẹ, khiến Ninh Tịch cảm động. Câu chuyện khắc họa rõ nét những tình huống đáng yêu và sự kết nối giữa các nhân vật.

Tóm tắt chương trước:

Trong một buổi quay phim, Tiểu Bảo chạy tới bên Kha Minh Vũ và thể hiện sự thích thú với anh, làm cho anh không khỏi cảm thấy bối rối nhưng cũng đầy thích thú. Tiểu Đào nhờ Kha Minh Vũ trông chừng Tiểu Bảo trong lúc cô bận rộn. Trong khi đó, Kỳ Phóng và Thẩm Hãn Thần quan sát tình huống này một cách hài hước. Khi Ninh Tịch hoàn tất trang điểm, vẻ đẹp quyến rũ của cô khiến mọi người không khỏi trầm trồ, làm cho Kha Minh Vũ cảm thấy hỗn độn trong lòng.