"À, cái đó à... chỉ là một chút nghịch ngợm trong nghiên cứu thôi!" Annie nói.
Ninh Tịch nghe vậy thì bật cười: "Annie, em khiêm tốn quá rồi! Lục Đình Kiêu! Đừng thấy Annie như vậy mà lầm, thật ra y thuật của cô nhóc này cực kỳ lợi hại, thiên phú rất cao đấy!"
Annie được khen thì có chút ngượng ngùng, lập tức phản ứng: "Không lợi hại như anh Tịch nói đâu..."
Lục Đình Kiêu trầm ngâm một chút, sau đó lấy ra từ trong ngăn kéo một cuốn sách với bìa đã ố vàng, buộc chỉ: "Vừa hay mấy hôm trước anh tìm được một quyển sách y cổ. Nếu cô không chê thì tặng cô làm quà ra mắt. Cám ơn cô đã chăm sóc Tiểu Tịch lúc ở nước ngoài."
"Không cần đâu, tôi có chăm sóc anh Tịch đâu, vẫn luôn là anh... chị ấy chăm sóc tôi mà! Hơn nữa... quyển sách này quá quý giá rồi!" Annie vừa nhìn đã nhận ra cuốn sách kia giá trị không nhỏ, lại còn là bản độc nhất, đúng là món đồ vô giá.
Ninh Tịch đưa tay đặt cuốn sách vào tay Annie: "Em hãy nhận đi, dù sao đặt trong tay bọn anh cũng vô dụng, mà ai bảo em không chăm sóc anh? Biết bao lần anh bị thương đều là nhờ có em chăm sóc và chiếu cố!"
"Này... được rồi, sách em nhận. Cảm ơn."
Annie trầm mặc một lúc. Cô cảm thấy không cần ở lại lâu nữa, bèn hít sâu một hơi rồi cười nói: "Anh Tịch, hôm nay được gặp anh em rất vui. Muộn rồi nên em về trước đây, không quấy rầy mọi người nữa."
"Ơ! Nhanh thế à..."
"Gần đây em vẫn ở trong nước, sau này sẽ có cơ hội gặp nhau. Chỉ cần anh đừng chê em phiền là tốt rồi~"
...
Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu tiễn Annie xuống dưới lầu.
Lục Đình Kiêu đứng chờ ở cửa chung cư, còn Ninh Tịch tiếp tục đưa Annie tới xe: "Đi đường chậm một chút."
"Vâng, anh biết em lái xe giống như ốc sên mà, muốn nhanh cũng không được!" Annie cười nói.
Trong đêm yên tĩnh, hơi lạnh lẽo, Annie siết chặt nắm tay, rồi lại buông ra, siết chặt lần nữa. Một lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu, giọng run rẩy nhìn Ninh Tịch: "Anh Tịch, anh thật sự không thể quay về nữa đúng không?"
Ninh Tịch thở dài ôm cô bé một cái: "Annie, ai cũng có cuộc sống riêng, anh cũng vậy và em cũng vậy. Hãy sống tốt cuộc sống của mình, đừng lo cho anh nữa! Anh cũng sẽ sống thật tốt mà."
Annie hít mũi: "Em thừa nhận trước khi tới đây em rất lo lắng, nhưng mà... Tiểu Bảo thật đáng yêu, Lục Đình Kiêu cũng là một người rất tốt... Anh Tịch, chúc anh hạnh phúc! Trừ câu này ra, hình như em nói gì cũng đều dư thừa."
"Cám ơn, anh nhất định sẽ hạnh phúc!"
Nói lời từ biệt với Ninh Tịch xong, Annie vẫy tay chào rồi lên xe nổ máy, chiếc xe chậm rãi lăn bánh rời đi.
Qua kính chiếu hậu, Annie nhìn thấy người đàn ông đang khoác áo cho cô gái, cô gái ngẩng đầu nhẹ nhàng mỉm cười với anh ta, sau đó hai người ôm nhau đi lên lầu...
Hóa ra anh Tịch đang sống rất tốt, có người yêu, ước mơ, sự nghiệp, so với trước đây thì tốt hơn nhiều lắm. Đã như vậy thì cần gì phải khiến anh Tịch quay về chứ?
...
Lên lầu, vừa bước vào cửa, Ninh Tịch đã ôm lấy eo của Lục Đình Kiêu, ngẩng đầu nói: "Boss đại nhân, cảm ơn anh!"
Lục Đình Kiêu dựa lưng vào cửa: "Cảm ơn cái gì?"
Ninh Tịch ngước đầu, vẻ mặt chăm chú nhìn anh: "Cảm ơn anh đã đối xử tốt với bạn của em như vậy. Anh biết... biết cô ấy là người bên kia đúng không?"
Lục Đình Kiêu: "Anh chỉ cần biết cô bé ấy là người em quý trọng là được rồi."
Trong chương truyện này, Annie gặp lại Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu. Ninh Tịch khen ngợi khả năng y thuật của Annie, khiến cô bé khiêm tốn nhưng cũng cảm thấy vui mừng. Lục Đình Kiêu tặng cho Annie một cuốn sách y cổ quý giá như món quà ra mắt. Sau một cuộc trò chuyện chân thành, Annie bày tỏ lo lắng về tương lai của Ninh Tịch và chúc anh hạnh phúc trước khi từ biệt. Cảm động trước sự quan tâm của Lục Đình Kiêu dành cho Annie, Ninh Tịch cảm ơn anh và cảm nhận được tình bạn và tình yêu sâu sắc giữa họ.