Ninh Tịch thở phào nhẹ nhõm và giải thích ngắn gọn: “Khi đó tôi không thể khống chế được bản thân, tôi cố gắng cuộn mình lại để lăn xuống. Hơn nữa, vách núi không hoàn toàn thẳng đứng, độ dốc khoảng 70 độ, nên tôi đã cố gắng dựa vào vách đá để trượt xuống. May mắn thay, sau một lúc tôi cũng đã giẫm chân được lên một tảng đá nhô ra. Đáng tiếc là, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, tôi bị kẹt trong khe núi. Gọi mọi người thì không ai nghe thấy, điện thoại lại rơi mất, vì thế tôi phải tự mình trèo lên! Mệt thật sự, tối qua đúng là không nên lười biếng để Lục Đình Kiêu cõng, quả báo đến nhanh ghê…”
Nghe Ninh Tịch nói vậy, mọi người đều bất ngờ không biết nói gì. Thật không thể tưởng tượng nổi, lúc cô rơi xuống vực mà còn có thể chú ý đến việc điều chỉnh góc và tư thế rơi sao? Thế thì càng đáng sợ hơn nữa.
“Cô không thể đứng yên ở đó chờ chúng tôi xuống cứu cô à? Nếu cô trèo không cẩn thận mà rơi xuống thật thì sao?” Mạc Lăng Thiên lớn tiếng.
Ninh Tịch không trả lời, chỉ lén liếc về phía Lục Hân Nghiên. Nếu như sau khi cô rơi xuống, Lục Hân Nghiên lại im lặng không nói gì với mọi người thì sao? Cô không muốn nghĩ theo hướng tiêu cực nhưng cũng không thể không cân nhắc khả năng đó. Dù sao thì mối quan hệ giữa cô và Lục Hân Nghiên cũng không tốt từ trước, trong hoàn cảnh đó, nếu Lục Hân Nghiên không nói gì, có khi cô sẽ không biết tại sao mình lại chết. Hơn nữa, không biết tảng đá dưới chân có thể chịu đựng được bao lâu, vì thế cô không còn cách nào khác ngoài việc tranh thủ thời gian tự mình trèo lên. Cô không thể đặt tính mạng của mình vào tay người khác.
Lục Hân Nghiên cảm thấy bị cái nhìn của Ninh Tịch dọa cho muốn chui xuống đất, môi cô ta run run mà không thể thốt ra một lời. Trong khoảnh khắc đó, vì hoảng loạn và lo lắng về hậu quả, cô thật sự đã nghĩ đến việc không nói với ai cả, hoặc có thể đổ lỗi cho Ninh Tịch tự ngã xuống…
“Được rồi, được rồi! Muốn hỏi gì thì hỏi hết đi, mọi người cũng đã biết những gì cần biết rồi, đừng vây quanh đây nữa! Nếu để Lục Đình Kiêu phát hiện ra, tôi chết chắc đấy! Tôi phải nhanh về thay quần áo, hủy chứng cứ đây, tạm biệt mọi người…” Ninh Tịch trở mình đứng dậy.
Thấy cô không hề nhắc đến việc cứu Lục Hân Nghiên, thậm chí còn muốn giấu giếm Lục Đình Kiêu, mọi người nhìn nhau, đều cảm thấy bất ngờ…
“Haiz, đợi đã Ninh Tịch, cô đừng có hành động bừa bãi! Biết đâu cô bị thương đâu đó, tốt nhất vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Phòng ngừa vẫn hơn!”
“Hơn nữa chuyện lớn như vậy, giấu anh Kiêu có vẻ không ổn lắm đâu?”
Mọi người đều ngăn Ninh Tịch lại, lúc thì khuyên nhủ, lúc thì thuyết phục, thì bỗng từ phía sau, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Mọi người đang làm gì vậy?”
Nghe thấy giọng nói này, cả người Ninh Tịch khẽ run lên, trong lúc hoảng hốt, cô suýt nữa thì vứt luôn cả bộ quần áo mà mình đang mặc. Đáng tiếc rằng, ánh mắt của Lục Đình Kiêu sắc bén như diều hâu, anh liền nhìn thấy Ninh Tịch đứng núp trong đám người, vì thế anh đi thẳng về phía cô, hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Ninh Tịch gãi đầu, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Em… vừa mới ngã một cái thôi…”
“Ngã kiểu gì mà lại ra nông nỗi này? Em thử ngã lại một phen cho anh xem!” Ánh mắt Lục Đình Kiêu quét qua người Ninh Tịch đầy bụi bẩn, cách đó không xa có một khoảng đất bị sạt lở, cùng với biểu hiện lo lắng của Lục Hân Nghiên, sắc mặt anh càng trở nên khó coi.
Ngã thêm lần nữa?
“Như vậy… như vậy không tốt lắm đâu…”
Đại ma vương thực sự quá tàn nhẫn! Hu hu hu!
Ninh Tịch gặp nguy hiểm khi ngã xuống vực, nhưng đã cố gắng tự cứu bản thân bằng cách trèo lên sau khi hiểu rằng không ai có thể giúp đỡ mình. Trong lúc căng thẳng, cô lo lắng về phản ứng của Lục Hân Nghiên, người có mối quan hệ phức tạp với cô. Khi trở về, Ninh Tịch bị mọi người nhắc nhở phải đi bệnh viện kiểm tra, nhưng cô lại lo sợ bị phát hiện và phải che giấu sự việc trước Lục Đình Kiêu, người có vẻ nghi ngờ về tai nạn của cô.
Trong một khoảnh khắc hoảng loạn, Ninh Tịch bất ngờ xuất hiện sau khi tự mình trèo lên mỏm đá từ dưới vực, khiến mọi người không khỏi bàng hoàng. Lục Hân Nghiên sợ hãi, trong khi Mạc Lăng Thiên và các cô gái đồng loạt đặt câu hỏi không ngừng về khả năng phi thường của Ninh Tịch. Với bộ dạng bẩn thỉu nhưng không hề hấn gì, Ninh Tịch chỉ yêu cầu mọi người không cho Lục Đình Kiêu biết chuyện. Cuộc hội thoại nhanh chóng trở nên hài hước khi Mạc Lăng Thiên không thể tin vào sự kỳ diệu của Ninh Tịch.