Chương 163: Văn hội
Mọi người trong đám văn nhân, đã quen biết cái tên Giả Thiệu, theo sau sự xuất hiện của hắn, sự phấn khích lan tỏa khắp nơi. Giả Thiệu không làm mọi người thất vọng. Hắn xuất hiện với vẻ ngoài tỏa sáng và cách trình diễn đầy ấn tượng, khiến những người theo dõi không kìm được mà trầm trồ.
Trong một đình nhỏ, không khí vui vẻ lan tỏa khi mọi người cùng nhau tổ chức tiệc rượu. Đám người vốn dĩ dám chế nhạo Giả Thiệu nay lại bị sự nổi bật của hắn làm cho ngượng ngùng. Họ bực bội khi thấy Giả Thiệu trở nên nổi tiếng và tự hào, trong khi họ vẫn còn bị coi thường.
Giả Thiệu mới 17 tuổi, nhưng đã không có lần thất bại nào trong suốt thời gian qua. Sự xuất hiện của hắn như một cú lội ngược dòng kỳ diệu, khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn. Đặc biệt, một nhóm bạn bè thân thiết cũng có mặt tại văn hội, trong đó có Tô Kì, người vừa thua trận trước Giả Thiệu.
Hà Húc, Tô Kì và Thôi Hiện cùng tiến lại gần Giả Thiệu. Không khí giữa họ trở nên thân thiện hơn, nhưng vẫn có sự ngượng ngùng lẫn lộn. Giả Thiệu mỉm cười, nhẹ nhàng nói với Tô Kì rằng một trận thi đấu chỉ là chuyện bình thường, không cần phải quá nặng nề.
Mọi người đứng xung quanh chăm chú lắng nghe cuộc đối thoại giữa họ, đông đảo các văn nhân đều muốn chứng kiến một đại tài tử như Giả Thiệu thể hiện tài năng. Bầu trời trong xanh và gió nhẹ đưa hương hoa mẫu đơn quanh quẩn, tạo ra một khung cảnh tuyệt đẹp cho buổi hội.
Triệu Hằng, Tri phủ Lạc Dương, lên tiếng chào đón các tài tử. Mọi người đều nhận thấy sự quan trọng của việc có mặt tại văn hội lần này. Giả Thiệu trở thành tâm điểm của sự chú ý, và mọi người không thể không cảm thấy hào hứng khi nghĩ tới sự tỏa sáng của hắn.
Khi Giả Thiệu thể hiện tài năng của mình, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn. Đám đông trở nên im lặng, chỉ còn lại tiếng bước chân rộn ràng và tiếng cười nói xung quanh, tất cả đều hướng về một điểm chung. Thôi Hiện và Hà Húc thắc mắc về hình ảnh Giả Thiệu, tự hỏi hắn có thể mang tới điều gì thú vị trong buổi lễ này.
Tô Kì, bên cạnh, bất ngờ nhận ra rằng mình cần một chút dũng cảm để thừa nhận vị trí của mình trong buổi hội. Dù biết rằng Giả Thiệu đang chiếm lĩnh không gian, nhưng hắn vẫn quyết định bắt tay với Giả Thiệu, đánh dấu một khởi đầu mới cho mối quan hệ giữa họ.
Trước mặt tất cả mọi người, Tô Kì lên tiếng, thể hiện tinh thần của một tài tử thực sự. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về họ trong giây phút quyết định này, đầy kịch tính và chờ đợi. Giả Thiệu, trong vẻ tự tin, đã chuẩn bị cho màn diễn mở đầu, khiến không khí càng trở nên sôi động.
Vòng tay mở rộng, những tài tử lần lượt hướng về nhau, chuyên tâm vào việc tạo dựng mối quan hệ và khẳng định vị trí của mình trong giới văn nhân. Buổi lễ trở thành một khoảnh khắc đáng nhớ, nơi mà tài năng và sự thâm hậu hòa quyện vào nhau, trở thành một phần không thể thiếu của văn hội Lạc Dương.
Giữa không khí sôi nổi của Văn Hội, Tô Kỳ công khai thừa nhận thất bại trước Giả Thiệu, một thiên tài nổi bật khiến cả Lạc Dương phải ngả mũ kính phục. Sự kiện không chỉ gây chấn động cho những người tham dự mà còn khiến không ít người đọc sách phải cảm thán. Giả Thiệu đã chứng tỏ tài năng của mình qua những bài thơ xuất sắc, khiến Tô Kỳ và các nhân vật khác không thể không cúi đầu thừa nhận sự vượt trội của hắn. Những người chứng kiến đều bàng hoàng, không thể tin vào đôi mắt mình.
Giả Thiệu xuất hiện nổi bật tại văn hội, thu hút sự chú ý của mọi người với tài năng và vẻ ngoài ấn tượng. Trong khi những người từng chế nhạo hắn cảm thấy ngượng ngùng, Tô Kì, người vừa thua trận trước Giả Thiệu, quyết định bắt tay và thể hiện tinh thần của một tài tử thực sự. Không khí giữa họ trở nên thân thiện, không chỉ tạo dựng lại mối quan hệ mà còn đánh dấu sự khởi đầu mới trong cộng đồng văn nhân. Buổi lễ diễn ra sôi động, nơi tài năng và sự thâm hậu hòa quyện, trở thành trải nghiệm đáng nhớ cho tất cả mọi người.