Hắn bị đánh bại nhưng rất nhanh đã khôi phục sức mạnh, tựa như không hề tiêu hao chút nào. Vì vậy, khi ra tay, hắn hoàn toàn không nương tay, ngay lập tức tung ra sát chiêu.
Không biết từ lúc nào, tay hắn đã cầm một chồng phù lục màu vàng, phù lục này giống như đang đốt vàng mã, từng tờ xoay tròn rồi nhanh chóng biến thành tro bụi. Hắn vừa muốn độ kiếp Kết Đan, sử dụng uy lực của lôi kiếp, cũng như để phá vỡ xiềng xích đang đè nặng.
Từ đó, hắn hoàn toàn hiểu rằng mọi chuyện hắn gặp đều có liên quan đến Lâm Huyền. Điều đáng sợ hơn là, mặc dù hắn đã tiêu hao rất nhiều khí vận, Giang Hàn vẫn không có dấu hiệu dừng lại, ai biết hắn còn có thể bổ sung bao nhiêu lần nữa?
"Đồ hỗn trướng, nếu ngươi không để ta lưu đường sống, ta sẽ liều mạng với ngươi!"
Trên đường truy kích Lâm Huyền, hắn đã nhận ra điều kỳ lạ từ Lâm Huyền, loại hộ thuẫn kỳ diệu này thậm chí có thể chặn đứng cả uy lực của Tịch Diệt Thần Lôi. Không gian hoàn toàn tự do bỗng trở thành một xiềng xích vô hình, khiến hắn cảm giác như lâm vào bùn lầy, muốn động cũng trở nên vô cùng khó khăn.
"Nếu ngươi tiếp tục như vậy, ta sẽ hết sạch khí vận giá trị, và nếu ngươi không rời đi, ta chắc chắn sẽ bị Giang Hàn đánh chết."
Hắn cảm nhận được sức mạnh của xiềng xích này, áp lực từ nó khiến hắn không thể cử động, tương tự như trong hiện tại.
"Đừng nghĩ ta không phản công là sợ ngươi! Ngươi không nhất định là đối thủ của ta đâu!"
Lần thứ hai, tại linh uyên bí cảnh, Lâm Huyền đã muốn sử dụng xiềng xích này để áp chế hắn. Hắn bị những tiếng sấm dội liên tục quanh mình làm cho hoảng loạn, và không còn dám thể hiện sự yếu đuối trước Giang Hàn.
Giang Hàn cầm trường kiếm trong tay, không nói gì, chỉ cần nghĩ đến, các tia lôi đen từ những đám mây kéo tới, nhanh chóng lao xuống phía Lâm Huyền. Hắn vội vàng quay lại, bắt gặp một bóng hình áo bào tím đang đứng giữa không trung, sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía mình.
Dù hắn có trốn cách mấy, Lôi Vân vẫn luôn ở đằng sau. Ba tấc Bôn Lôi kiếm vẫn liên tục vung lên, cắt chém về phía Lâm Huyền tạo ra những đường kiếm tối tăm.
"Điên rồ! Quá điên rồ!"
Dù xiềng xích mạnh mẽ, nhưng trong lòng hắn lại không sợ hãi mà đang nhanh chóng tìm cách để phá giải tình huống này. Mặc dù phù lục cháy rất nhanh, nhưng vẫn có những phù lục mới được bổ sung liên tục, khiến tốc độ tiêu hao phù lục trở thành một cân bằng kỳ lạ.
Lâm Huyền trong lòng lo lắng, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bỗng cảm thấy không khí xung quanh bỗng trở nên đặc quánh.
"Giang Hàn..."
Điều khủng khiếp hơn là tốc độ của Lôi Vân rất nhanh, ngay cả khi hắn dùng phong độn để chạy trốn cũng chỉ khó khăn lắm mới ngang bằng được với Lôi Vân. Nếu tình hình tiếp diễn như vậy, hắn sẽ không thể thoát khỏi phạm vi của lôi vân.
Lâm Huyền gọi tên Giang Hàn với vẻ hoảng loạn, trong khi sắc mặt hắn từ kinh hoàng dần trở nên phức tạp khó hiểu. Những tia lôi quang màu đen liên tục lóe lên trong không gian, xuyên qua ánh sáng màu vàng, làm cho sắc mặt Lâm Huyền tái nhợt.
"Giang Hàn! Tại sao ngươi lại nổi điên như vậy? Ta đã chọc ngươi chỗ nào, sao ngươi lại khi dễ ta như vậy?"
Giờ đây, tu vi của hắn còn cách điểm đột phá rất xa, không có lôi kiếp tương trợ, hắn không biết phải làm gì để thoát thân. Những tiếng sét từ Tịch Diệt Thần Lôi cứ liên tiếp rơi xuống, trực tiếp phá hủy hộ thuẫn của hắn, và khi tia lôi quang đầu tiên chưa tan biến, tia thứ hai đã ngay lập tức bùng xuống.
Trong chớp mắt, 600 ngàn khí vận đã tiêu tan. Hắn nhìn Giang Hàn với ánh mắt hoảng sợ, sắc mặt đối phương tràn đầy sát ý khiến hắn nhận ra rõ ràng—đối thủ đang đến giết hắn.
Lâm Huyền gào lên, lòng sốt ruột, ngón tay chỉ mạnh vào không trung: "Là ngươi ép ta! Xiềng xích số mệnh, xuất hiện đi!"
Ngay cả Lôi Vân khổng lồ trên đầu hắn cũng ngay lập tức không còn liên hệ với Giang Hàn, và điên cuồng bổ xuống những tia lôi đen, bỗng chốc biến mất giữa không gian này.
Ngoài lôi kiếp, hắn còn có biện pháp khác nào có thể giúp mình phá bỏ xiềng xích này? Điều này hắn rất quen thuộc, lần đầu hắn thấy nó vào thời điểm vừa trùng sinh, ngay trước khi bước vào giai đoạn Trúc Cơ.
Một sát ý lạnh lẽo từ phía sau ập tới, xuyên qua lưng hắn, như một cú đâm thẳng vào trái tim, làm thân thể hắn rung lên mạnh mẽ.
"Răng rắc—răng rắc—răng rắc—!"
Giang Hàn không hề nói một câu nào, Lâm Huyền cảm thấy ngực mình nặng nề, từng bụi tro tàn bay ra đều là những gì hắn đã vất vả tích lũy.
"Hắn đúng là đồ hỗn đản!"
Cảm giác áp bức quen thuộc lại ập tới, Giang Hàn co rút con ngươi, cảm nhận không gian xung quanh bị một lực lượng vô hình giam cầm. Hắn từng đùa giỡn Lâm Huyền trong lòng bàn tay, như con chó hoang vẫy đuôi chào chủ, và bị sư phụ sư tỷ cả ngày khi dễ.
Dù cho vòng bảo vệ ấy có thể chống đỡ bao nhiêu lần, nhưng linh lực cũng có lúc cạn kiệt. Đến lúc đó, Lâm Huyền sẽ phải bỏ mạng.
Hắn nhìn thấy thời điểm Lâm Huyền lên núi, mãi vẫn không thể phá cảnh, hóa ra, mọi chuyện đều do Lâm Huyền làm ra.
Khi hắn đối mặt với xiềng xích này, cảm giác nguy hiểm từ nó mạnh mẽ hơn rất nhiều so với xiềng xích màu đen trước đó. Dưới áp lực sống còn, đôi mắt Lâm Huyền trở nên đỏ như máu, gắt gao nhìn về hình ảnh kia, quát lớn:
Khi xiềng xích bị phá vỡ, hắn cuối cùng đã đột phá được rào cản, thành công trong việc Trúc Cơ.
Hắn lầm bầm vài câu, vừa muốn hành động thì thấy một tia sáng cuối cùng trên chân trời đột nhiên biến mất, thiên địa lại chìm vào bóng tối.
Dù cho thanh kiếm có thu nhỏ, nhưng tốc độ lại nhanh hơn nhiều, với sức mạnh kiếm quang không hề giảm, mỗi tia kiếm đều có thể gọt đi một lớp của vòng bảo vệ đó. Một bóng hình hơi mờ nhạt, tĩnh lặng phiêu diêu ở phía trên, bên cạnh là hàng chục tia Lôi Đình màu đen vây quanh, thỉnh thoảng xuyên qua cơ thể nàng.
Sau khi bị đánh bại, hắn nhanh chóng khôi phục sức mạnh và không ngần ngại tung ra sát chiêu. Hắn sử dụng phù lục để độ kiếp Kết Đan nhằm phá vỡ xiềng xích đang trói buộc mình. Tuy nhiên, Lâm Huyền nhận ra Lôi Vân đang truy đuổi, khiến hắn không thể thoát khỏi áp lực từ các tia lôi. Giang Hàn mang đến mối đe dọa lớn và hắn cảm thấy nguy hiểm khi phải đối mặt với xiềng xích của số mệnh. Cuối cùng, dưới áp lực sinh tử, hắn thành công trong việc Trúc Cơ, phá vỡ rào cản và đối mặt với thực tại mờ mịt đang chờ đợi.
Lâm Huyền phải đối mặt với sự truy đuổi không ngừng của Lôi Vân và những tia Lôi Đình mạnh mẽ. Hắn tiêu hao điểm khí vận để chạy trốn nhưng vẫn không thể tránh khỏi áp lực căng thẳng và nguy hiểm. Sự lo lắng về việc mất đi linh phù quý giá và điểm khí vận khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng. Hắn không ngừng suy nghĩ về cách để chống lại sức mạnh của Lôi Vân, nhưng áp lực tăng lên khi Lôi Đình tiếp tục tấn công. Tình hình trở nên ngặt nghèo khi hắn nhận ra khả năng tối thượng của đối thủ và sự khan hiếm các bảo bối mà mình có được.