Lâm Huyền, với tu vi thấp kém, mặc dù thiên phú vẫn có nhưng không thể coi là mạnh, và ngộ tính của hắn cũng không ra sao. Hắn hoàn toàn không khác gì đệ tử phổ thông, khi mà vẫn không lĩnh hội được bất kỳ một ý cảnh nào. Hắn chợt tự hỏi liệu có phải mình đã thức tỉnh được điều gì đó ẩn tàng trong thiên phú của mình.

Tính cách của hắn kém, lại không thông minh, nên chỉ chăm chú nhìn sư muội và linh thạch. Đột nhiên, Tam trưởng lão lên tiếng, hướng ánh nhìn về phía Nhạc Ngọc Phong. Khi thấy hắn không phản đối, Tam trưởng lão chỉ tay về phía Lâm Huyền, nghiêm nghị thông báo về việc Lâm Huyền sẽ trở thành tông chủ kế nhiệm của Lăng Thiên tông. Điều này gây ra sự chấn động cho các trưởng lão có mặt trong điện, ai nấy đều tỏ ra nghiêm túc và nhíu mày, kể cả Lục Tịnh Tuyết.

Một viên ngọc bội từ tay Tam trưởng lão trượt ra, bay về phía Sở Nguyệt với sức mạnh không thể tưởng tượng nổi. Sau đó, có thông báo rằng Lâm Huyền đã bị báo cáo là tham ô linh thạch, nên không thể tiếp tục ở lại cùng mọi người đi đến Chấp Pháp đường.

Lúc này, trong lòng Sở Nguyệt có chút lo lắng nhưng cũng không cảm thấy cần thiết phải suy xét tới việc này, cứ nghĩ mình không bị phát hiện. Nàng bênh vực Lâm Huyền, khẳng định rằng hắn chưa bao giờ ra ngoài, luôn dành thời gian cho công việc của tông môn, vậy thì làm sao có thể đi tham ô linh thạch được?

Trưởng lão tiếp tục bày tỏ quan điểm của mình rằng tôn vị Tông chủ không chỉ đòi hỏi tu vi và thiên phú mà còn cần sự bình tĩnh, tầm nhìn và trái tim lớn lao. Hắn chỉ ra rằng không thể có lý do để kết tội Lâm Huyền mà không có chứng cứ cụ thể.

Nhạc Ngọc Phong bỗng cảm thấy không thể chấp nhận khi mình, một người đã tu luyện đến cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ đỉnh phong, lại bị một người có tu vi thấp như Lâm Huyền đánh bất ngờ. Điều này khiến hắn cảm thấy mắc cỡ và khó chịu.

Lâm Huyền lại càng mơ màng, không hiểu rằng tại sao ai đó lại có thể làm hại mình như vậy. Có vẻ như một âm mưu đang diễn ra nhằm bôi nhọ thanh danh của hắn, nhưng hắn không có đủ sức mạnh để chống lại.

Sở Nguyệt đã nhanh chóng nhận ra mối nguy hiểm của tình huống này. Nàng cứ khăng khăng bày tỏ lòng tin vào Lâm Huyền, nhấn mạnh rằng hắn chính là người luôn trung thực và chăm chỉ vì tông môn. Lục Tịnh Tuyết cũng đồng ý với Sở Nguyệt và ngăn cản việc đưa Lâm Huyền đi.

Cuối cùng, Tam trưởng lão bày tỏ ý kiến của mình rằng Bộ Chấp Pháp cần phải thực hiện kiểm chứng chứng cứ cụ thể trước khi có thể đưa ra quyết định cuối cùng. Trong khi đó, Nhạc Ngọc Phong cảm thấy dư chấn từ cú đánh và kịp thời giữ vững được mình, nhưng lại không thể dập tắt được nỗi lo sợ trong lòng.

Tóm tắt chương này:

Lâm Huyền, một đệ tử có tu vi thấp, bất ngờ được chỉ định làm tông chủ kế nhiệm, gây ra phản ứng dữ dội trong tông môn. Khi bị cáo buộc tham ô linh thạch, Sở Nguyệt bênh vực hắn, khẳng định sự trung thực và cống hiến của anh. Dù bị chỉ trích, Lâm Huyền cảm thấy vô cùng mơ hồ và chưa thể hiểu được âm mưu nhằm hạ bệ mình. Các trưởng lão, trong đó có Tam trưởng lão, thảo luận về việc kiểm tra chứng cứ trước khi đưa ra quyết định cuối cùng.

Tóm tắt chương trước:

Lâm Huyền phải đối mặt với áp lực từ sư phụ và đồng môn. Trong khi Quý Vũ Thiện yêu cầu hắn xin lỗi một cô gái kiêu ngạo, sự bất công và áp lực khiến hắn nén chịu. Dù đã cúi đầu xin lỗi, hắn cảm thấy mình không được tôn trọng và lo sợ dư luận. Những người xung quanh dường như chỉ quan tâm đến bề ngoài, trong khi Lâm Huyền vẫn phải vật lộn với cảm xúc và giá trị bản thân giữa một tình huống khó khăn.