Chương 41: Nàng không xứng!
Các đệ tử từ những tông môn khác đều mang vẻ mặt nhẹ nhõm, nói cười vui vẻ mà không chút lo lắng nào. Nhưng trong lòng Mặc Thu Sương lại đầy bứt rứt. Theo quan sát của nàng, Tử Tiêu Kiếm Tông chắc chắn sẽ không vì một thân truyền đệ tử bình thường mà khiến Quý Vũ Thiện, một cường giả Hóa Thần đại viên mãn, nổi giận.
Dù là sự chênh lệch rất lớn về tu vi, kiếm tu vẫn có thể làm nên điều kỳ diệu. Mặc Thu Sương nhíu mày, có lẽ đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Giang Hàn, một người bẩn thỉu và rách rưới, nhưng lại có vẻ rất tự nhiên khi cười với họ. Thậm chí, việc này còn ảnh hưởng tới thế hệ của họ, liệu họ có đủ tài nguyên để hỗ trợ cho việc Kết Anh hay không.
Giang Hàn từ mũi thuyền nhìn sang, thấy được cảnh tượng ấy. Quý Vũ Thiện bất ngờ quay đầu lại hỏi: "Thu Sương, sao vậy?" Nàng nhếch mép, hùng hồn tuyên bố rằng Tiểu Huyền có pháp bảo hộ thể, chỉ có những tiểu bối Giả Đan cảnh mới có thể tổn thương đến cậu ta. Nếu có ai không may mà làm tổn thương Tiểu Huyền, thì Quý Vũ Thiện sẽ tự mình đòi công đạo.
Nàng cũng không hiểu sao mình lại có thể quan tâm đến những người khác mà lại không có cái nhìn tương tự với Lâm Huyền, người mà nàng thật lòng yêu mến, trong khi cũng đối đãi với các đồng môn khác rất lịch thiệp. "Sư phó yên tâm, tôi sẽ cùng Lương sư huynh thảo luận kỹ càng, không làm việc bừa bãi." Giang Hàn lúc đó vẫn chưa hiểu hết quy tắc của sơ đồ, nhưng vẫn cảm thấy nhiều điều thú vị trong lòng.
Nàng chưa bao giờ thấy ai lại bẩn thỉu đến như vậy mà vẫn có thể tự tin như Giang Hàn. Thật sự, Giang Hàn sẽ không có cơ hội trở thành thánh tử của Lăng Thiên tông. Từ lần này, Lăng Thiên tông đã bắt đầu sụp đổ, và Giang Hàn đứng đó, nhìn thấy những biểu cảm ân cần từ Quý Vũ Thiện đến Lâm Huyền, trong lòng không khỏi cảm thấy châm chọc.
Có lẽ từ lúc ấy, Mặc Thu Sương đã bắt đầu chán ghét Giang Hàn, người mà rõ ràng muốn lấy lòng họ. Bất chấp điều đó, khi sau này Giang Hàn gặp lại nàng, nàng lại không hề cảm thấy oán trách, mà trái lại, còn đưa cho nàng một quả dại bọc lá cây.
Lâm Huyền vui mừng, vì thánh tử của tông môn sẽ là người thừa kế, miễn là không có điều gì ngoài ý muốn xảy ra. Rõ ràng Lâm Huyền đã tích lũy một lượng lớn tài nguyên để đạt tới tu vi, trong khi những người khác chỉ chăm chăm yêu quý một người như hắn. Mặc Thu Sương thậm chí không thể hiểu vì sao mọi việc lại trở nên như vậy.
Suốt cuộc đời mình, nàng luôn là tiểu thư của gia tộc tu tiên, sau khi lên núi tu đạo, lại trở thành sư tỷ trong tông môn. Còn Giang Hàn thì sao? Ai lại thèm để ý đến hắn?
Quý Vũ Thiện hào hứng nói: "Khi ngươi giành được thứ nhất, ta sẽ thuyết phục các trưởng lão khác công nhận ngươi là thánh tử của Lăng Thiên tông!" Nếu không vì Lâm Huyền cần một lượng lớn linh lực để vượt qua lôi kiếp, có lẽ hắn cũng không có cơ hội mượn cớ nàng để gây khó dễ cho hắn.
"Tiểu Huyền, lần này ngươi sẽ được Lương sư huynh dẫn dắt. Hắn có nhiều kinh nghiệm, nếu có chuyện gì hãy hỏi hắn, đừng làm bừa." Giang Hàn hứa hẹn sẽ không để sư phó thất vọng và sẽ giành được danh hiệu cao nhất.
Nàng không nghĩ rằng Giang Hàn lại bẩn thỉu như vậy chỉ vì phải một mình sống trên núi suốt hai tháng. Còn những người khác lại đang vui vẻ bên Lâm Huyền, chờ đợi khi ra ngoài, Lâm Huyền sẽ nhờ danh vọng này để thuyết phục các trưởng lão công nhận mình là thánh tử.
Tại sao họ lại đối xử với Giang Hàn như vậy? Lòng Mặc Thu Sương chấn động, cảm thấy như có một cơn sóng lớn dâng lên. Dù nàng có cố gắng bao nhiêu cũng không thể thay đổi được sự công nhận của mọi người.
Quý Vũ Thiện ân cần trò chuyện với Lâm Huyền, còn các sư muội đan xen góp ý. Mặc Thu Sương chợt nhớ lại khoảnh khắc khi Quý Vũ Thiện từng cầm linh căn của mình để tặng cho Lâm Huyền, ngay khi đó nàng cũng đã chuẩn bị một kế hoạch phá hủy mọi thứ.
Lần trước, nàng đã cảm thấy khổ sở khi phải chịu đựng sự tàn nhẫn của cuộc sống. Giang Hàn bỗng dưng trở thành một thách thức cho nàng, một mảnh ghép mà nàng không thể bỏ qua.
"Bây giờ thì Lăng Thiên tông đã đến đây," Giang Hàn thì thầm. Hắn nhìn về phía xa, nơi có một chiếc thuyền chiến trắng xuất hiện, kéo theo vài chiếc thuyền khác. Hắn nhớ lại thời điểm mình chen chân vào đám đông, cảm thấy như trở thành vô hình.
Mặc Thu Sương không thể không đau lòng, rõ ràng là họ chưa bao giờ quan tâm đến Giang Hàn. Lúc Giang Hàn nhìn thấy họ, hẳn đã vui mừng đến mức nào, nhưng cuối cùng lại bị mắng và bị đuổi ra.
Nàng không cảm thấy bản thân xứng đáng với việc trở thành sư tỷ của Giang Hàn! Tại sao họ lại đối xử tệ bạc như vậy với hắn?
Nhưng lần này, Giang Hàn sẽ không cho họ bất kỳ cơ hội nào. Danh hiệu đại đệ tử đầu tiên ấy không phải dành cho Lâm Huyền!
Trên không trung, hàng chục chiếc thuyền chiến của đủ loại tông môn xuất hiện, mỗi tông môn đều có hơn trăm đệ tử. "Khi gặp chuyện, hãy chú ý đến sự an toàn của bản thân trước, đừng áp lực quá lớn. Nếu có ai dám bắt nạt ngươi, hãy cho ta biết, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Mặc Thu Sương đau lòng khi nghĩ rằng ngay cả khi Giang Hàn có nguy cơ bị nuốt chửng, nàng vẫn đau lòng cho Lâm Huyền.
Chỉ sợ đến lúc đó, Giang Hàn không chịu nổi áp lực lớn, nàng không muốn chứng kiến cảnh đó. Mặc Thu Sương âm thầm quyết định sẽ cho Giang Hàn một ít bảo vật linh dược, nhưng phải cẩn thận không để sư phụ biết.
Lâm Huyền quyết tâm khẳng định bản thân trong bí cảnh sắp tới. Hắn nhận được nhiều sự hỗ trợ từ Tử Tiêu Kiếm Tông, giúp hắn rèn luyện kỹ năng chiến đấu và tăng trưởng tu vi. Với sự tự tin, hắn và các đồng môn chuẩn bị cho một cuộc thi quan trọng, trong đó Giang Hàn muốn chứng minh sức mạnh của mình. Mọi người thể hiện lòng nhiệt huyết và quyết tâm, hứa hẹn sẽ không chấp nhận thất bại trong cuộc chiến giành tài nguyên của Tu Chân giới.
Trong bối cảnh căng thẳng giữa các tông môn, Mặc Thu Sương cảm thấy bứt rứt khi chứng kiến sự khác biệt trong cách đối xử với Giang Hàn và Lâm Huyền. Dù Giang Hàn có vẻ bẩn thỉu nhưng lại tự tin, nàng không thể hiểu tại sao mọi người lại không công nhận hắn. Cảm xúc chèn ép của nàng bật lên, nàng quyết định sẽ giúp Giang Hàn mà không cho sư phụ biết. Cuộc thi sắp diễn ra sẽ là cơ hội cho Giang Hàn chứng minh bản thân, và Mặc Thu Sương phải lựa chọn giữa cảm tình và lòng tự trọng.