Mặc Thu Sương mỉm cười nhìn Tô Linh Khê: "Gần đây trong tông đang có nhiều chuyện không ổn, nếu ngươi tu vi cao hơn chút thì khi gặp chuyện cũng sẽ an toàn hơn."
Khi đó, nàng sẽ có thể đạt được đạo tâm viên mãn, thậm chí có thể dẫn động hóa Thần Lôi kiếp, trở thành một trong những tu sĩ Hóa Thần cao nhất trong giới này.
Mặc Thu Sương khẽ cười khi thấy Tô Linh Khê nhận lấy lời nói của mình: "Tô sư muội, ta gọi ngươi đến đây không phải chỉ để nói chuyện này, mà còn muốn nhắc nhở, gần đây tông môn có nhiều điều không yên, ngươi nên cẩn trọng hơn."
"Ngươi nếu không thu nhận sự giúp đỡ từ ta, chẳng phải là làm phí đi tâm ý của đại sư tỷ?"
Nhớ đến ngày Lâm Huyền qua đời, sư phụ đã đau lòng đến mức thổ huyết, ấy là một nỗi đau lòng gần như làm vỡ tan cả đạo tâm. Tô Linh Khê khó có thể tưởng tượng được làm thế nào đối phương có thể sống sót trong hoàn cảnh như vậy.
"Ta chỉ muốn giúp nàng một tay thôi, các ngươi không cần suy nghĩ nhiều." Mặc Thu Sương nói.
Thực tế, ở đó không có linh khí để sử dụng, chỉ có một vài loại linh thảo kém chất lượng, vậy mà Tô Linh Khê vẫn tu luyện lên tới tầng mười ba. Trong suốt mười ba năm hấp thu linh khí, chỉ sợ là phải hao tổn nhiều chiều.
Mặc Thu Sương với Tô Linh Khê có ý tứ gì? Giữa họ có mối quan hệ gì?
Giờ đây, Lâm Huyền đã chết, kế hoạch ban đầu của Tô Linh Khê, theo cách hồn phách của hắn, đã bị phá hủy.
Từ lần trước rời đi, nàng đã không quay lại nơi này, có lẽ vì bận rộn không có thời gian, có lẽ vì không dám nhìn thấy những thứ đã mang lại nỗi đau.
Sư phụ đã trở về chỉ trong một ngày, nhưng đã khôi phục lại như thường, không có gì khác biệt.
"Ngươi lại không thiếu thứ này." Mặc Thu Sương nói, "Tiểu sư muội chỉ là tán tu, sư phụ không quan tâm nhiều đến việc tu hành của chúng ta. Nếu không có ai giúp đỡ, ngay cả Trúc Cơ cũng sẽ tốn nhiều thời gian, chứ đừng nói là Kết Đan."
Nàng ngồi xuống chiếc bàn đá bên cạnh, nhìn Tô Linh Khê với vẻ mặt bình tĩnh giả vờ. Hóa Thần, nàng hoàn toàn có thể đạt được.
Chỉ cần Giang Hàn và Tô Linh Khê chưa giải quyết xong chuyện quá khứ, nàng đối đãi tốt với Tô Linh Khê thì Giang Hàn sẽ nợ nàng nhiều hơn.
"Đại sư tỷ, có phải sư phụ quá lạnh lùng không? Lâm Huyền mới chỉ mất đi hơn một tháng mà sư phụ đã thưởng thức viên Huyền Tâm đạo châu." Hạ Thiển Thiển vừa trở về tiểu viện, nụ cười trên mặt đã biến mất, nàng lo lắng nói.
Tô Linh Khê ngạc nhiên, vội vàng xác nhận và để lại ba người Lục Tịnh Tuyết tại chỗ, hai mặt nhìn nhau.
"Ngươi dùng những thứ này trước đi, nếu còn thiếu gì thì hãy nói với ta." Tô Linh Khê đưa tay lấy những vật phẩm.
Dường như, mọi chuyện xảy ra hôm đó đã bị quên lãng.
Mặc Thu Sương tất nhiên hơi máu lạnh một chút. Nàng chỉ cần cố gắng hơn một chút, chắc chắn sẽ rất nhanh đuổi kịp sức mạnh của đại sư tỷ.
Nội loạn hiện tại sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều vấn đề kỳ quái như vậy? Đáng tiếc, sau cái chết của Lâm Huyền, nàng không thể làm gì hơn.
"Đại sư tỷ, tại sao ngươi lại tốt với tiểu sư muội như vậy? Khi ta Trúc Cơ, cũng không thấy ngươi giúp ta với thuốc đan gì cả."
Nàng hiện tại đối xử tốt với Tô Linh Khê cũng là để đền bù cho Giang Hàn.
"Đa tạ đại sư tỷ, nhưng Linh Khê thực lực thấp, thực sự không biết làm sao để báo đáp ân huệ của sư tỷ." Tô Linh Khê bày tỏ lòng biết ơn.
Nàng nhớ đến lúc bố trí trận pháp, đã tốn hao rất nhiều linh thạch để tạo ra trận cơ, để duy trì sự tuần hoàn của trận pháp.
"Đều là người một nhà, không cần nói đến báo đáp. Ngươi chỉ cần lo tu luyện là được, không cần suy nghĩ nhiều." Mặc Thu Sương nhẹ nhàng nói.
Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng.
"A? Ngày thứ hai liền...?"
"Ngươi tu vi còn thấp, sư tỷ có một số đan dược Trúc Cơ kỳ mà ngươi có thể sử dụng, cầm lấy mà dùng." Mặc Thu Sương lấy ra một túi đựng đồ và ném cho Tô Linh Khê.
Dẫu sao, chỉ sau một ngày, nàng đã bắt đầu sử dụng sức mạnh để đổi lấy Huyền Tâm đạo châu.
Nàng chỉ có thể cầu xin Tô Linh Khê giúp mình nói hai câu tốt với Giang Hàn.
Nhớ đến Giang Hàn đã sống trong tình cảnh thiếu thốn linh khí suốt mười ba năm, lòng nàng không khỏi cảm thấy thương xót.
Thấy hai người nhận lỗi, sắc mặt nàng mới có chút cải thiện.
Nhưng địa linh khí thực sự quá ít, chỉ sau mấy tháng đã hết gần một trăm khối thượng phẩm linh thạch.
"Không sao, chúng ta nên quay về tu luyện, ở Tu Tiên giới, cuối cùng chỉ cần nhìn vào thực lực." Lục Tịnh Tuyết khuyên.
Sau khi Tô Linh Khê rời đi, Hạ Thiển Thiển bận rộn đến bên Mặc Thu Sương ngồi xuống, có chút tò mò hỏi:
Mặc Thu Sương khuyên Tô Linh Khê nên cẩn trọng trong bối cảnh tông môn đang không ổn định và đề nghị giúp đỡ nàng trong việc tu luyện. Tô Linh Khê cảm ơn nhưng cảm thấy mình không thể báo đáp được. Mặc Thu Sương nhắc đến mối quan hệ của họ, liên quan đến Giang Hàn và những kỷ niệm đau thương về Lâm Huyền. Mặc Thu Sương cũng lo lắng cho sự thiếu hụt linh khí gần đây, trong khi Lục Tịnh Tuyết khuyên họ tập trung vào tu luyện, nhấn mạnh tầm quan trọng của thực lực trong thế giới tu tiên.
Mặc Thu Sương đối diện với nhiều áp lực trong việc tu luyện và thực hiện mục tiêu trở thành Tông chủ. Nàng suy nghĩ về sự bất công của Thiên Đạo khi chỉ thưởng cho nàng một viên Huyền Tâm đạo châu, trong khi những người khác nhận được nhiều hơn. Cuộc xung đột quyền lực trong Lăng Thiên tông trở nên phức tạp với Liệt Thiên Nhân đang âm thầm lôi kéo đồng minh. Nàng cảm thấy cần phải nỗ lực hơn để đạt được Hóa Thần và giữ vững vị trí trong tông phái, đồng thời cũng âm thầm nghi ngờ về Giang Hàn và những mâu thuẫn xung quanh.
Mặc Thu SươngTô Linh KhêLâm HuyềnHạ Thiển ThiểnLục Tịnh TuyếtGiang Hàn