Chương 71: Đánh Ta
"Đỗ Vũ Chanh, ngươi bình tĩnh một chút! Ta không muốn cùng ngươi đánh, việc này không có ý nghĩa!"
Mặc Thu Sương thấy Giang Hàn có động thái liền hét lớn.
Giang Hàn không thèm để ý, rút kiếm hướng về phía phong ấn giữa không trung. Nhưng không ngờ rằng, đòn tấn công này không có hiệu quả. Phong ấn trên Kim Quang lấp lóe, vô số phù văn hiện lên, nhẹ nhàng đỡ được một chiêu này. Một tiếng vang thật lớn vang lên, phong ấn không chút nhúc nhích, hắn lại giơ kiếm lên làm liều!
"Tiểu Hàn! Ngươi tuyệt đối đừng xúc động!"
Mọi người đều an toàn, nàng không còn gì để sợ.
"Đi!"
"Tiểu Hàn, Thiển Thiển đã biết sai rồi, sao ngươi nhất định phải làm đến mức không thể vãn hồi như vậy?"
"Ta chỉ đứng nhìn, tiểu tạp chủng, vừa Kết Đan đã dám ra tay với ta, có phải ngươi quên trước kia ta đã thu thập ngươi ra sao?"
"Hình như ngươi rất hận ta, đúng không? Thế nào? Cảm thấy mình Kết Đan, cánh đã cứng cáp rồi, có thể báo thù sao?"
Cự kiếm lại một lần nữa chém xuống, Hạ Thiển Thiển đã chuẩn bị, trong lòng bớt lo lắng hơn. Thấy Giang Hàn ngay cả ngoại vi phòng ngự cũng không phá nổi, nàng càng cảm thấy yên tâm.
Lần này là một đòn toàn lực mà Đỗ Vũ Chanh đã âm thầm chuẩn bị từ lâu, cho dù là Thiên giai tam phẩm, cũng không gánh nổi loại thế công này. Một vết rách nhỏ xuất hiện, lan ra khắp cơ thể.
"Tiểu phế vật, sư tỷ chỉ cần thuận tay một cái hộ thuẫn, mà ngươi cũng không thể phá hủy, thực lực rác rưởi này, làm sao dám ra tay với ta?"
"Giang Hàn! Ngươi dừng tay!"
"Đó là sư tỷ của ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Mặc Thu Sương quan sát Bôn Lôi trên thân kiếm Long Hành Lôi Đình. Dù chỉ là một vòng hư ảnh, nhưng đó không phải là một Kết Đan sơ kỳ có thể làm được.
Mặt đất dường như rung chuyển khi sóng âm từ Bôn Lôi kiếm truyền ra, Giang Hàn, tay cầm kiếm, tăng tốc tối đa, khiến không gian xung quanh xuất hiện vô số vết nứt.
"Thật mạnh phòng ngự, một kích này vậy mà không có tác dụng gì sao?"
Trên không trung vang lên đủ loại tiếng động, Giang Hàn hét lớn, giơ Bôn Lôi kiếm lên, oanh một tiếng đâm vào phong ấn.
"Hạ Thiển Thiển! Nhận lấy cái chết!"
Hai tay hắn nâng lên, khơi dậy toàn bộ linh khí, hình thành một cơn lốc mạnh mẽ, bổ sung cho năng lượng đã tiêu hao.
Bôn Lôi kiếm lăng không bay lên, nhanh chóng gia tăng kích thước, trong nháy mắt dài ra khoảng mười trượng.
Mặc Thu Sương lo lắng nhìn Đỗ Vũ Chanh, thần thức tập trung vào Giang Hàn.
"Keng!"
Tiêu hao linh lực rất nhanh chóng được bổ sung hoàn tất. Sau khi hắn tấn công hơn năm mươi lần, phong ấn cuối cùng cũng run lên, có dấu hiệu bất ổn.
"Hừ, một kiếm không phá nổi, ta sẽ chém liên tiếp mười, trăm kiếm, xem ngươi có thể chống đỡ bao lâu."
Cự kiếm một lần nữa chém xuống, cảm giác uy lực thật mạnh khiến trái tim nàng loạn nhịp. Lần đầu tiên nàng nhận ra Giang Hàn có thực lực mạnh mẽ như vậy.
Giờ phút này, hắn có thể chạy thoát, quả thật là may mắn. Nếu không, nàng sợ rằng Giang Hàn sẽ tạo ra chuyện khó lường.
Một bên là nàng cảm giác áy náy với Giang Hàn, vẫn không đành lòng ra tay với hắn, nhưng không hiểu sao, giờ phút này nàng lại không biết phải làm gì để phá cục.
Trong lúc đó, một đạo Lôi Đình ầm ầm đánh xuống.
Mặc Thu Sương hoảng hốt kêu lớn, nàng không nghĩ rằng Giang Hàn lại phá được phong ấn, nhưng khoảng cách lại quá xa để nàng có thể ra tay.
Giang Hàn cảm thấy thất vọng, hắn vốn nghĩ rằng với Thiên giai bát phẩm Bôn Lôi kiếm và toàn bộ linh lực của mình, đòn tấn công này chắc chắn sẽ tạo ra một cơ hội.
"Đông!"
Phong ấn bị công kích, lập tức lắc lư dữ dội, như thể nó sắp bị phá vỡ.
"Linh lực hóa hình? Không phải là thủ đoạn của Nguyên Anh kỳ sao?"
"Không hổ là Nguyên Anh đại viên mãn, ngay cả việc bày ra phong ấn cũng không phải dễ dàng."
Lam quang lấp lánh, Lôi Đình ầm ầm bổ vào các khe nứt, nhưng rồi ngay sau đó lại biến mất, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Nàng khoanh tay, trào phúng nhìn Giang Hàn, mặc dù chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện, nhưng nàng vừa rồi đã thấy sư tỷ của mình.
"Đỗ Vũ Chanh! Ngươi dám hủy hoại pháp bảo của ta!"
Trong một trận chiến dữ dội, Mặc Thu Sương phải đối mặt với Giang Hàn và Đỗ Vũ Chanh trong khi bảo vệ Lâm Huyền. Tình hình trở nên căng thẳng khi từng bên đều không muốn ra tay gây tổn thương cho người khác. Mặc Thu Sương cảm thấy dằn vặt giữa lòng trung thành và tình cảm, trong khi Giang Hàn với sức mạnh của Lôi Đình tạo ra bầu không khí quyết liệt. Tình bạn và tình thân đang bị đặt vào thử thách nghiệt ngã với những quyết định khó khăn cần phải đưa ra.
Giang Hàn quyết định tấn công phong ấn giữa không trung, bất chấp sự can ngăn của Mặc Thu Sương. Mặc dù sử dụng Bôn Lôi kiếm và linh lực tối đa, Giang Hàn không thể phá nổi phong ấn. Đỗ Vũ Chanh thể hiện sức mạnh vượt trội, khiến Giang Hàn cảm thấy thất vọng khi không đạt được mục tiêu. Cuộc chiến có dấu hiệu căng thẳng giữa các nhân vật, với những lo ngại từ Mặc Thu Sương về khả năng gây ra thảm họa.