Chương 78: Ai quá phận?
Mặc Thu Sương nhìn Giang Hàn đang lùi lại, trên mặt toát ra một nụ cười đầy bi thương. Đây là lần đầu tiên nàng sử dụng một chiêu thức mạnh mẽ như vậy, mặc dù không nhìn rõ bộ dáng hiện tại của mình, nhưng từ ánh mắt của Giang Hàn, nàng có thể thấy được sự chấn kinh trên gương mặt hắn.
Trước mắt nàng hiện ra một vết nứt lớn, dài khoảng 500 trượng, nối liền đất trời như thể thiên địa bị phá vỡ một lỗ hổng.
“Tiểu Hàn, tha thứ cho sư tỷ có được không?” Mặc Thu Sương hốc mắt đỏ lên, “Chuyện quá khứ đều đã qua, ta thực sự muốn bồi thường cho ngươi.”
Nếu có thể duy trì cảm ngộ lâu dài, nàng có thể từ đó lĩnh ngộ được một chút Không Gian Ý Cảnh, và sau khi Hóa Thần sẽ có cơ hội thăng tiến thành không gian quy tắc. Mặc dù biết rằng có khả năng sẽ chết, nàng vẫn không thể không nhìn về phía Giang Hàn với ánh mắt oán trách, bởi nếu không phải Giang Hàn quá tùy hứng, Đỗ Vũ Chanh cũng sẽ không ra tay với nàng.
Không gian dường như ngưng lại trong tích tắc, ngay sau đó, bầu trời đột nhiên vỡ ra một vết nứt màu đen khổng lồ!
Chưa kịp hoàn hồn khỏi sự kinh hãi, nàng lại nhớ đến việc vừa mới tự bạo liệt không chuông, trong lòng cảm thấy như muốn đổ máu. Vô số lực lượng thẩm thấu xung quanh, tạo nên một cơn sóng mạnh, khiến mặt biển chìm xuống hàng trăm mét, tạo thành một cái hố rất lớn.
“Phốc ——! Khụ khụ khụ!” Giang Hàn lớn tiếng phản đối, “Không thể nào, ta đã nói rất nhiều lần, ta sẽ không trở về!”
Nàng không thể chết, ít nhất không thể chết trước mặt hắn. Giờ phút này, Tứ sư muội đang lâm vào tình thế cực kỳ nguy hiểm, nàng vẫn muốn cứu nàng, nếu không trở về thì không có cách nào bàn giao.
“Nàng biết phải làm thế nào rồi chứ?” Giang Hàn hỏi.
“Các ngươi đã làm những chuyện đó với ta, nhưng so với việc này, thật sự quá phận!”
Mặc Thu Sương nhìn chăm chăm vào Giang Hàn, đôi mắt đỏ rực, cắn răng nói. “Tất cả đều đã qua, Tiểu Hàn, kỳ thực Thiển Thiển nói đúng, những chuyện này không đáng để tạo thành thâm cừu, mọi hiểu lầm đều có thể giải quyết.”
Đột nhiên, Đỗ Vũ Chanh ra tay, thanh kiếm của nàng vọt tới, tạo ra một đường sáng trắng kéo dài về phía vết nứt màu đen.
“Dừng tay!” Nàng kêu lên. Đây là một loại sức mạnh mà chỉ có Hóa Thần kỳ mới có thể gây ra. Đoạn không gian này chắc chắn đã đạt đến sức mạnh trung kỳ của Hóa Thần.
Tuy nhiên, tình hình lúc này không còn thời gian để do dự, Đỗ Vũ Chanh cảm thấy áp lực từ trên trời giáng xuống, dù cố gắng tránh né nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
“Hãy buông xuống cừu hận, cơ hội tu luyện của ngươi còn rất lớn!” Mặc Thu Sương nói, “Trả cho sư tỷ một cơ hội chuộc tội, cũng cho chính ngươi một cơ hội thoải mái, có thể chứ?”
Rồi nàng lại nói, “Tiểu Hàn, không thể mãi sống trong cừu hận, chỉ cần ngươi cùng ta trở về, ta sẽ giúp ngươi giấu diếm chuyện này, ta tuyệt đối sẽ không để sư phụ biết.”
Giang Hàn chậm rãi lùi lại, không muốn nghe lời này nữa, mỗi lần Mặc Thu Sương tìm gặp hắn thì đều chỉ là một điệp khúc như vậy.
Chết người chính là linh cảm từ Đỗ Vũ Chanh, nàng đã lĩnh hội được Không Gian Ý Cảnh, và sức mạnh của nàng đã vượt quá những gì mọi người nghĩ. Nếu một kiếm này trúng vào Hạ Thiển Thiển, nàng chắc chắn sẽ gặp nạn.
“Chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội khác, chỉ cần ngươi buông bỏ thù hận, tu vi của ngươi chắc chắn sẽ tiến bộ,” Mặc Thu Sương hét lớn, quán thâu sức mạnh, bàn tay không ngừng nắm chặt lại.
Cơn gió lạnh thấu xương ập đến, Mặc Thu Sương không thể nhìn được nữa, nàng càng cảm nhận được áp lực từ Tang biển, liền quyết định phải hành động ngay.
“Nếu không phải tại sư muội, ta cũng không cần phải đấu tranh cho điều này.” Nàng thầm nghĩ.
Mặc Thu Sương đối mặt với Giang Hàn trong một tình huống đầy căng thẳng sau khi sử dụng một chiêu thức mạnh, tạo ra vết nứt vĩ đại. Nàng cầu xin Giang Hàn tha thứ và hứa sẽ cho hắn cơ hội chuộc tội, nhưng hắn phản đối và không muốn quay lại. Đỗ Vũ Chanh, với sức mạnh vượt trội, chuẩn bị ra tay, làm Mặc Thu Sương lo lắng cho sư muội của mình. Cô phải quyết định giữa việc chiến đấu và giữ gìn mối quan hệ, trong khi áp lực từ cuộc chiến ngày càng gia tăng.
Mặc Thu Sương chuẩn bị ra tay bằng một thanh kiếm mạnh mẽ để bảo vệ sư đệ Đỗ Vũ Chanh khỏi Giang Hàn, người đang phát tiết cơn giận giữ trong mình. Sự căng thẳng dần lên khi Giang Hàn liên tục tấn công, nhưng Mặc Thu Sương vẫn cố kiềm chế và tìm cách giúp hắn nhận ra thực lực của mình. Giữa cơn mưa tầm tã, những cảm xúc lẫn lộn thiết tha giữa hận thù và tình cảm lại khiến mạch truyện càng thêm kịch tính, khi mà Mặc Thu Sương chỉ mong giúp đỡ mà Giang Hàn lại tỏ ra dửng dưng. Cuộc đấu tranh giữa sức mạnh và tình cảm trở nên gay gắt hơn bao giờ hết.