Ngày mai, nàng nhất định phải ra ngoài nghe những lời mà mọi người bàn tán về mình. Dù là những người đam mê nàng, có thể sẽ bị Giang Hàn xúi giục, rỉ tai nói xấu nàng. Dù không xuất hiện, nàng vẫn có rất nhiều người chú ý và bàn tán về mình.
Không chỉ vì thân phận luyện đan sư của mình, mà còn vì vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nàng đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Cảm giác khi nghe những lời chỉ trích từ người khác thật khó chịu. Sau những ngày tĩnh dưỡng, nàng đã gần như hồi phục hoàn toàn, và giờ đây nàng chỉ mong muốn ra ngoài để xem ai đang chửi mắng nàng, dù những lời lẽ có thể rất cay nghiệt đến mức mà ngay cả đại sư tỷ cũng không dám nhắc đến.
Giang Hàn đã làm tổn hại danh tiếng của nàng, và chắc chắn sẽ lớn tiếng tuyên truyền ra ngoài. Những người bên ngoài, không biết thực hư, sẽ bàn luận một cách mãnh liệt, chỉ để thỏa mãn sự ghen ghét của họ đối với nàng. Nàng tự hiểu mình là đệ tử của sư phụ, với hình tượng tiên tư mỹ mạo, bất kỳ nơi nào nàng đi đến cũng đều thu hút ánh nhìn. Những kẻ ghét bỏ, không dám đối mặt với nàng, thường lợi dụng cơ hội để bày tỏ sự không vừa lòng.
Liễu Hàn Nguyệt cố gắng an ủi: "Đừng nghĩ nhiều, nhiều người không biết ngươi đã đến nơi đây, nên không thể nào tụ tập bàn tán về ngươi được." Nhưng trong lòng nàng lại thấy thương tâm. Cảm giác như chính bản thân cũng đang bị hạ nhục, giống như hôm Giang Hàn trước mặt mọi người đã khiến nàng mất mặt. Họ như những con chó hoang, sủa inh ỏi mặc cho nàng.
Hơn nữa, một tiếng động lớn gần đây còn khiến Phù đảo bị chấn động, đủ thấy sức mạnh của nó. Lục Tịnh Tuyết không thích bị người khác bàn tán, nhất là những điều không hay ho, mà bây giờ, khi biết không ai chỉ trích mình, lẽ ra nàng nên thấy vui.
Liễu Hàn Nguyệt cùng một số người khác cũng nhanh chóng rời đi, sợ rằng nếu ở lại sẽ bị nàng hỏi thêm những điều khó hiểu. Mặt khác, Nam Cung Ly thấy vậy, lại càng nghi ngờ nhìn Lục Tịnh Tuyết, lo lắng cho nàng.
Lần này, nàng không còn thu hút ánh nhìn như những ngày trước. Trước kia, với thân phận và vẻ đẹp của mình, không thể không bị chú ý. Khi Giang Hàn gây ra sự kiện ầm ĩ, chắc chắn ai cũng nghe thấy. Những ngày tĩnh dưỡng trong phòng khiến nàng thấy nặng nề, nàng không muốn để người khác thấy vẻ mặt của mình, chỉ có thể khẽ phóng ra thần thức, lén nghe tiếng tán thưởng và bàn tán từ xa.
"Nếu như không muốn nói thì cũng được, khi nào ta hồi phục xong, sẽ tự mình ra ngoài xem." Nàng cảm thấy chắc chắn bên ngoài đang mắng chửi nàng tồi tệ, đến mức ngay cả sư tỷ cũng không dám nhắc đến.
Bây giờ, thậm chí ngay cả Tứ sư muội cũng nói những điều như vậy, liệu có ai thực sự chú ý đến nàng không? Nàng rất muốn biết hai vị cường giả vừa rồi là ai, nếu là người quen, nàng có thể chúc mừng và gián tiếp dẹp bỏ lời đồn từ Giang Hàn.
Gương mặt Lục Tịnh Tuyết tối sầm lại, nàng lạnh lùng hất tay Nam Cung Ly ra: "Đầu ngươi vừa bị đánh hỏng, ta không muốn nghe bất cứ điều gì cả!" Nàng biết rõ mình được yêu quý trong giới Tu Tiên. Không cần xem cũng biết, những kẻ kia chỉ là những phế vật ghen tị nàng mà thôi.
"Tam sư tỷ, đừng lo lắng quá. Mọi người đến đây chủ yếu vì Lưu Ly tiên đảo, ai sẽ để tâm đến ngươi?" Nói xong, nàng quay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Lục Tịnh Tuyết. Mặc Thu Sương không biết giải thích ra sao, Tam sư muội không phải đã bị đánh đến mức mất lý trí? Mọi người chỉ chăm chú vào cuộc tỷ thí, chứ đâu ai để ý đến nàng.
Chắc chắn sau khi Giang Hàn chiến thắng, mọi người chỉ bàn luận về trận đấu mà thôi. Nàng cảm thấy, các sư tỷ dường như đang tránh né mình, không nhắn nhủ được điều gì trước khi vội vã rời đi.
Nhìn thấy ánh mắt của các đồng môn, từ sự ngưỡng mộ đến sự ghen ghét, khiến nàng có chút không thoải mái. Dù biết cuộc chiến có thể có lời châm chọc, nhưng hiển nhiên cũng có những người ủng hộ nàng, nếu không có ai can thiệp, có lẽ sẽ xảy ra tranh cãi. Bắt gặp Tam sư muội như vậy, cảm giác như là nàng đang mong chờ người khác chỉ trích mình.
Khi Mặc Thu Sương đặc biệt nhanh chóng ra ngoài, Lục Tịnh Tuyết cảm thấy sự thoải mái đã không còn. Việc thấy sư tỷ mình vui vẻ cũng rất quan trọng, nàng rất muốn nghe thêm những chuyện bên ngoài, nhất là thông tin về Giang Hàn, dù biết các sư tỷ bây giờ đang bị người ngoài nhìn nhận xấu.
Cuối cùng, Mặc Thu Sương chỉ có thể thông cảm nói: "Chúng ta đã chờ lâu như vậy, nên đi ra ngoài một chút thôi." Rồi bà rời đi, không quên dặn nàng dưỡng thương.
Mặc Thu Sương quan tâm đến những lời đồn đãi xung quanh mình và sự thắng lợi bất ngờ của Giang Hàn. Cô bực bội khi thấy Đỗ Vũ Chanh vượt qua mình trong tu luyện và gạt bỏ những mối suy nghĩ tiêu cực. Trong khi Vương Khánh Phong đang ở trong tình trạng khó khăn, cô vẫn quyết tâm tìm kiếm cơ hội chứng minh bản thân và gạt bỏ những tin đồn. Cuối cùng, Mặc Thu Sương cảm nhận được áp lực từ cuộc chiến quan trọng, nơi từng người đều muốn khẳng định sức mạnh của mình.
Lục Tịnh Tuyết cảm thấy bức bối khi nghe lời bàn tán về mình sau sự kiện ầm ĩ do Giang Hàn gây ra. Mặc dù đã hồi phục gần như hoàn toàn, nàng vẫn lo lắng về những lời chỉ trích và ghen ghét từ người khác. Liễu Hàn Nguyệt cố gắng an ủi nàng, nhưng nàng cảm thấy sự nhục nhã không thể gột rửa. Các sư tỷ và đồng môn có vẻ tránh né vấn đề của nàng, khiến nàng thêm phần lo lắng và khó chịu, khi không biết thực hư sự việc và cảm xúc của những người xung quanh.
Lục Tịnh TuyếtGiang HànLiễu Hàn NguyệtNam Cung LyMặc Thu Sương