“Thật hiếm khi, hôm nay lại náo nhiệt đến vậy.” Bà nội Obito nhìn thấy nhiều bạn bè đến giúp Obito mừng sinh nhật thì cười tủm tỉm nói.
“Chào bà, cháu là Hanyu Muzuki, là thầy của Obito ạ.” Muzuki mỉm cười chào bà nội Obito.
“Bà nội, thầy Muzuki đối với cháu tốt lắm, cháu có thể tiến bộ nhanh như vậy đều là nhờ thầy Muzuki dạy giỏi ạ.” Obito nói ở bên cạnh.
“Vậy thì làm phiền thầy Muzuki rồi, để tôi rót cho thầy một tách trà.” Bà nội Obito cảm ơn Muzuki, chuẩn bị đứng dậy rót trà cho Muzuki uống.
“Bà nội cứ ngồi yên là được ạ, để cháu làm.” Obito nhanh nhẹn rót trà cho tất cả mọi người, ngay cả Kakashi cũng không ngoại lệ.
“Obito chắc hẳn đã khiến thầy Muzuki phải bận lòng không ít đâu nhỉ, tôi là người nhìn Obito lớn lên, đôi khi thằng bé cũng hay lơ đãng, nhưng không phải cố ý đâu, Obito thật ra rất tốt bụng.” Bà nội nheo mắt cười nói.
“Thật ra cũng ổn ạ, Obito rất cố gắng trong mọi mặt, cũng thật sự rất tốt bụng, là một học trò khiến cháu tự hào.” Muzuki cười khen ngợi, nói xong thì nâng tách trà lên uống một ngụm.
Trước khi trở thành một kẻ điên, Obito quả thật có thể coi là một người nhiệt tình và tốt bụng.
“Bà nội!” Obito không nhịn được kêu lên một tiếng, cái gì mà “thật ra cũng hay lơ đãng” chứ, rõ ràng cậu rất đáng tin cậy mà.
“Ta nhớ Obito lúc ba tuổi còn…”
“Bà nội có phải còn quần áo phơi bên ngoài quên chưa cất không ạ, chúng ta cùng đi cất vào đi, không thì lỡ mưa thì không tốt đâu ạ.” Obito đổ mồ hôi lạnh ròng ròng trên trán, vội vàng mở lời nói, nếu mà nói ra thì cậu phải tự động học thổ độn chui xuống đất mất.
“Hình như là quên thật.” Bà nội Obito nghĩ nghĩ một lát thì phát hiện mình hình như thật sự đã quên mất điều gì đó.
“Để con đi một mình là được rồi, Obito con cứ ở lại trò chuyện với thầy và các bạn đi.” Bà nội cười tủm tỉm nói.
Obito vốn định đi giúp, nhưng bà nội từ chối hết lần này đến lần khác, nghĩ rằng quần áo ở ngay trong sân, Obito liền nghe lời bà nội ngồi xuống tiếp tục trò chuyện với mọi người.
“Rốt cuộc là ba tuổi cái gì?” Might Guy xoa xoa cằm lộ ra vẻ tò mò mãnh liệt.
“Không có gì, chỉ là cháu ba tuổi vẫn chưa biết viết chữ thôi.” Obito tùy tiện đáp lại.
“Trước đây đã cảm thấy Obito và bà nội tình cảm rất tốt, cuộc sống hàng ngày nhất định rất ấm áp.” Nohara Rin khẽ mỉm cười nói.
“Hì hì, dù sao cũng là bà nội nuôi lớn cháu mà.” Obito gãi đầu cười ngây ngô nói.
Kakashi vốn định truy hỏi ba tuổi còn làm gì, vì câu trả lời của Obito cho cậu cảm giác rất qua loa, nhưng nghĩ đến hôm nay là sinh nhật Obito, nên mới quyết định tạm thời bỏ qua, đợi khi cần thiết sẽ hỏi sau.
Shisui có chút không thể hòa nhập vào chủ đề này, vì cậu không phải do người thân trực hệ nuôi dưỡng lớn lên, sau khi cậu bắt đầu nhớ chuyện thì ông bà nội, bố mẹ đều không còn nữa.
“Obito, con có muốn đoán xem mọi người đã chuẩn bị quà gì cho con không?” Muzuki nhận thấy sự im lặng của Shisui và Kakashi, vì vậy cười nói.
Không biết là thế giới nhẫn giả quá tàn khốc hay là họ đều kém may mắn, trong số mấy người họ, có bốn người mồ côi cả cha lẫn mẹ, Might Guy có cha không mẹ, chỉ có Nohara Rin là có cả cha lẫn mẹ.
“Guy, của cậu chắc là bộ đồ bó sát nhỉ.” Obito đoán trước cái dễ đoán nhất là của Might Guy.
“Không hổ là Obito cậu, lại bị cậu đoán trúng rồi!” Might Guy kinh ngạc nói.
“Vì Guy cậu lần nào cũng thích tặng cái này mà.” Kakashi không nhịn được nói móc, từ khi đi học và quen Might Guy, lần nào cậu cũng thấy Might Guy mặc cái bộ đồ bó sát màu xanh lá cây đó, cao lên thì đổi cỡ lớn hơn.
“Có chuyện đó sao?” Might Guy sờ sờ đầu chìm vào suy nghĩ.
Vì điểm cần châm biếm đã bị Kakashi nói trước rồi, Obito liền đoán người tiếp theo.
“Nếu là Rin nhỏ, sẽ là hoa tự trồng sao?” Obito có chút không chắc chắn hỏi.
“Không phải.” Nohara Rin lắc đầu biểu thị Obito đoán sai rồi.
“Chẳng lẽ là đồ thủ công tự tay làm sao?” Obito tiếp tục đoán.
“Phạm vi này lớn quá, như vậy không được đâu.” Nohara Rin cười và lắc đầu lần nữa.
“Thôi bỏ đi, đoán không ra, cháu cứ đợi Rin nhỏ tặng rồi xem vậy.” Obito gãi tóc quyết định đoán người tiếp theo.
“Quà của Shisui có liên quan đến luyện tập không?” Obito hỏi trước một câu.
“Không liên quan.” Shisui khẽ lắc đầu trả lời.
“Chẳng lẽ là nhật ký ghi lại kinh nghiệm tu luyện sao?” Obito nghĩ nghĩ hỏi, dù sao Shisui cũng là siêu thiên tài.
“Không phải, cái này thì thà hỏi thẳng thầy Muzuki còn hơn.” Shisui tiếp tục phủ nhận suy đoán của Obito.
Lại không đoán trúng, Obito đau đầu một trận, lại đổi người, hỏi Kakashi:
“Kakashi, cậu chắc chắn là quà liên quan đến luyện tập rồi nhỉ?”
“Không liên quan gì đến luyện tập cả.” Kakashi thản nhiên trả lời.
Obito cảm thấy đầu óc ngứa ngáy, sao lại không giống với những gì cậu nghĩ chứ, Kakashi và Shisui không phải là người thực dụng sao, sao lại liên tục đoán sai.
“Không đoán quà của tôi sao?” Muzuki cười tủm tỉm hỏi.
“Không không, cảm thấy khó đoán quá, cứ để làm bất ngờ đi.” Obito từ bỏ việc đoán quà, nhưng sau trận này, cậu lại càng mong chờ quà của mấy người kia hơn.
Tiếp theo là chuẩn bị bữa tối, mặc dù bà nội Obito nói khách như Muzuki không cần vào bếp giúp, nhưng Muzuki vẫn thành công thuyết phục bà nội Obito, do cậu cầm đũa làm vài món ăn, các học trò khác cũng cố gắng hết sức giúp đỡ, Kakashi biết nấu ăn thì giúp xử lý nguyên liệu, ai không biết gì thì giúp rửa rau, rửa bát đĩa.
“Không ngờ thầy lại có tài này, nếu Obito có thể học được một phần ba trình độ nấu ăn của thầy, thì tôi sẽ không cần lo lắng nó sau này không tìm được vợ nữa rồi.” Bà nội nếm thử món ăn của Muzuki xong liền kinh ngạc đến mức như thấy thần tiên.
Trình độ nhẫn giả của Muzuki bà không rõ, nhưng trình độ nấu ăn này quả thật là kinh ngạc nhất mà bà từng thấy trong đời.
“Bà nội, cái này ngon lắm, bà ăn nhiều một chút đi.” Obito nghe xong đau đầu một trận, vội vàng gắp vài món ăn Muzuki làm vào bát bà nội, hy vọng bà nội có thể thưởng thức món ngon để cậu an toàn trải qua sinh nhật.
“Nếu có bạn đời như thầy Muzuki thì thật sự rất tốt, mỗi ngày ăn cơm đều rất hạnh phúc.” Nohara Rin nếm một miếng lộ ra nụ cười hạnh phúc nói.
“Thầy Muzuki, cái này con muốn học!” Obito thầm kêu trong lòng.
Nghe lời của Nohara Rin, Obito rất muốn Muzuki thêm một mục nấu ăn vào kế hoạch huấn luyện.
“Ăn xong món của thầy Muzuki cảm giác thanh xuân như đang cháy bỏng hơn.” Might Guy giơ ngón tay cái lên nói.
Bản thân Kakashi có một chút tài nấu nướng cũng gật đầu, món ăn của Muzuki ngon đến mức khiến cậu nghi ngờ có thuật nhẫn nào chuyên để nấu ăn.
“Món ăn của thầy Muzuki có thể khiến người ta cảm nhận được ý tưởng của nguyên liệu.” Shisui nhận xét, mỗi lần ăn món của Muzuki đối với cậu đều là một sự hưởng thụ.
“Mọi người thích là được rồi.” Muzuki nở nụ cười hòa nhã nói.
Kỹ năng nấu ăn có ích cho cậu hơn nhiều kỹ năng cấp tinh thông, đúng là kỹ năng thần thánh để tăng hảo cảm.
Ăn xong cơm, dọn dẹp bàn, bánh kem được đặt lên, bắt đầu đến phần tặng quà.
“Đồ bó sát đặc chế, được đặt làm riêng cho cậu, mặc cái này luyện tập chắc chắn sẽ đạt hiệu quả gấp đôi!” Might Guy lấy ra một bộ đồ bó sát màu xanh lá cây hơi khác so với bộ trên người cậu và giới thiệu cho Obito.
“Cảm ơn, Guy, tấm lòng của cậu tớ cảm nhận được rồi, tớ sẽ giữ gìn cẩn thận.” Obito cười nhận lấy món quà.
Cậu có thể thấy Might Guy thực sự rất muốn cậu mặc đồ bó sát để luyện tập, nhưng màu xanh lá cây chết chóc của bộ đồ bó sát khiến Obito phải chùn bước.
“Đây, chúc mừng sinh nhật.” Nohara Rin cười đưa một tờ giấy cho Obito.
“Là tranh tự vẽ à.” Obito tò mò cầm lên xem kỹ, phát hiện là cảnh họ cùng chơi vài ngày trước.
Có cậu và Kakashi cùng tranh nhau bắt cá, còn có họ tranh tài ném shuriken.
“Rin nhỏ sao cậu không vẽ mình vào vậy?” Obito nhìn trái nhìn phải, cứ thế không thấy Nohara Rin đâu, chỉ thấy cậu và Kakashi, vì vậy liền ngơ ngác hỏi.
Chỉ có tranh của cậu và Kakashi, vậy thì thà chỉ có một mình cậu còn hơn.
“Bởi vì hôm đó cậu và Kakashi chỉ lo chơi với nhau thôi, quên mất mình rồi, nên không có mình.” Nohara Rin phồng má nhỏ lên nói, có vẻ hơi bực bội.
“Hả? Rin nhỏ đừng giận mà, thật ra là vì…” Obito ngớ người ra, tay không tự chủ khoa tay múa chân một hồi, rồi cũng không nghĩ ra nên giải thích thế nào.
Sau đó Obito liền thấy Nohara Rin cười.
Nohara Rin nhẹ nhàng đặt tay trái lên miệng, tay phải lấy ra một bức tượng nhỏ bằng lòng bàn tay đưa cho Obito cười nói:
“Không giận đâu, chỉ là đùa thôi mà, đây mới là quà sinh nhật thật sự, Obito cậu không phải muốn trở thành Hokage sao, mình tin Obito cậu chắc chắn sẽ thành công, nên đã làm trước cho cậu một bức tượng đá rồi.”
Obito nhìn vào lòng bàn tay của Nohara Rin, bức tượng tuy không lớn nhưng lại sống động như thật, khắc họa hoàn hảo nụ cười của cậu.
Tâm trạng của Obito ngay lập tức từ bối rối trở thành vui sướng tột độ, dường như bức tượng đất màu vàng nâu trong lòng bàn tay Nohara Rin cũng trở nên hơi hồng.
“Rin nhỏ, cảm ơn cậu nhiều lắm, tớ sẽ giữ gìn thật cẩn thận!” Obito nhận lấy bức tượng xong liền gật đầu thật mạnh nói.
Obito cất bức tượng và bức tranh tự vẽ cẩn thận, mặc dù trong tranh không có Nohara Rin, nhưng dù sao cũng là do Nohara Rin tự tay vẽ, cũng phải giữ gìn cẩn thận.
“Obito, chúc mừng sinh nhật, đây là quà của tớ.” Shisui đưa cho Obito một thanh kunai bạc.
“Đây không phải là cái tớ đã tặng cho Shisui cậu sao, không cần như vậy đâu, mặc dù thanh kunai này đối với tớ có ý nghĩa kỷ niệm, nhưng sau khi tặng cho Shisui cậu thì nó đã có ý nghĩa mới rồi.” Obito xua tay nói.
Trước đây khi tặng thanh kunai cho Shisui cậu quả thật có chút không nỡ, vì thanh kunai này là lần đầu tiên cậu đạt được hạng nhất, hơn nữa còn là trong tình huống có Kakashi tham gia và Nohara Rin chú ý.
Nhưng đã tặng làm quà rồi, thì thanh kunai đã trở thành bằng chứng cho tình bạn của cậu và Shisui, nhận lại thì không tốt.
“Không phải thanh của cậu, là thanh tớ đạt được hạng nhất trong cuộc thi đó.” Shisui lên tiếng giải thích.
“Giải đấu thiếu niên nhẫn thuật không phải một năm một lần sao?” Obito có chút nghi ngờ, tuổi của Shisui tham gia chắc chắn không vấn đề gì.
“Có thể là lần trước hiệu quả tốt hơn, bây giờ là hai lần một năm, tớ nhớ Obito cậu hình như rất thích thanh kunai này, tớ đi ngang qua thấy thì tham gia và đạt được hạng nhất luôn.” Shisui trả lời với nụ cười thoải mái trên mặt.
Nghe lời Shisui, Obito cảm thấy Shisui không phải đi tham gia cuộc thi để đạt hạng nhất, mà là đi cửa hàng lấy hàng.
“Cậu có lòng rồi, tớ thực sự thích, cảm ơn nhiều.” Obito nói lời cảm ơn.
Với thực lực của Shisui, lời nói của cậu quả thật không có vấn đề gì, bây giờ cậu ấy mà tham gia giải đấu thiếu niên nhẫn thuật cũng là đi lấy hàng, tùy tiện dùng một cái Hỏa Độn là có thể áp đảo toàn trường.
“Bây giờ chúng ta đều có kunai phần thưởng hạng nhất rồi, gánh vác sự ràng buộc của hai thiên tài Uchiha chúng ta!” Obito vung nắm đấm cười nói.
Kakashi cố nén mong muốn đối đầu với Obito trong lòng, cũng đưa quà của mình ra.
“Chúc mừng sinh nhật.” Kakashi nhàn nhạt nói, rồi đưa một chiếc máy ảnh cho Obito.
Obito thấy quà của Kakashi liền sáng mắt lên, cậu rất muốn có một chiếc máy ảnh để ghi lại phong cảnh gặp được trong nhiệm vụ và cuộc sống hàng ngày.
“Không biết tặng gì tốt, thấy máy ảnh ở cửa hàng giảm giá nên mua một cái.” Kakashi như thể sợ Obito hiểu lầm gì đó, giải thích một câu.
Obito nhất thời không biết lời Kakashi nói là thật hay giả, lần nhiệm vụ trước cậu nói muốn máy ảnh, kết quả quà Kakashi tặng lại là máy ảnh.
Nếu là Nohara Rin thì cậu chắc chắn sẽ cho rằng là ngại không dám nói ra, còn đối tượng là Kakashi thì cậu không tiện nói.
“Quà của tôi cũng là kunai, nhưng là do tôi tự rèn, có kinh nghiệm lần trước, lần này về mặt ngoại hình đã tốt hơn rất nhiều.” Muzuki mỉm cười lấy ra món quà của mình, một thanh kunai màu trắng khắc hình rồng.
Obito nhận lấy kunai, còn chưa kịp xem kỹ đã cảm nhận được sự tỉ mỉ của Muzuki đối với món quà này.
Hình dáng của kunai đại thể không khác gì kunai tiêu chuẩn, nhưng giá trị thẩm mỹ của thanh kunai này vượt xa kunai tiêu chuẩn thông thường, hai mặt lưỡi dao đều có họa tiết rồng bay phức tạp và đẹp mắt, hơn nữa được khắc rất tỉ mỉ, biểu cảm của rồng cũng vô cùng sống động.
Obito sau khi nhìn kỹ hơn còn phát hiện hai mặt của kunai đều khắc chữ Obito, sau đó ở phần cán có khắc họa tiết gia huy Uchiha.
“Thầy Muzuki, thật sự làm phiền thầy quá, mỗi ngày thầy dành nhiều thời gian giúp chúng con luyện tập lại còn dụng tâm chuẩn bị quà như vậy, thanh kunai phức tạp thế này chắc chắn tốn rất nhiều thời gian phải không ạ.” Obito nghiêm túc cảm ơn Muzuki.
Thật ra khi Shisui nhận được quà thì cậu đã nghĩ giá mà mình cũng nhận được món quà tương tự, lần trước Muzuki hỏi cậu muốn quà gì thì cậu thực ra muốn trả lời là muốn nhẫn cụ do thầy Muzuki tự tay rèn.
Nhưng vừa nghĩ đến Muzuki đã hy sinh nhiều như vậy cho mình, Obito liền không nói ra được, thế là nói Muzuki tặng gì cậu cũng thích.
“Không sao, thật ra là tôi dùng Ảnh Phân Thân để rèn, dù sao cũng có nhiều việc phải làm mà.” Muzuki cười giải thích một cách thờ ơ.
Muzuki vừa giải thích, Obito càng cảm động hơn, cậu đâu phải không biết Ảnh Phân Thân, chẳng lẽ không biết đó là cái gì sao.
Ảnh Phân Thân rèn và bản thể rèn đều mệt như nhau, cuối cùng cảm giác mệt mỏi đó vẫn sẽ trở về bản thể, hơn nữa vì bản thể còn đang làm việc khác, càng mệt chồng chất mệt.
Sau đó Muzuki lại lấy ra bốn tấm ảnh đưa cho Obito cười nói:
“Lần nhiệm vụ trước Obito con không phải tiếc vì không mang theo máy ảnh sao, tôi đã nghĩ cách chụp được mấy tấm ảnh ở đó, sau này con chỉ cần ghi lại những gì mình muốn ghi lại là được rồi.”
Những tấm ảnh này là Muzuki về Làng Lá mua máy ảnh rồi sai Ảnh Phân Thân đi đến Quốc gia Sông chụp, địa điểm vẫn là địa điểm đó, nhưng chỉ có phong cảnh mà không có người.
“Thầy Muzuki, thật sự cảm ơn thầy rất nhiều! Con quá thích quà sinh nhật của thầy rồi!” Obito không nhịn được ôm chầm lấy Muzuki nói, mắt hơi ươn ướt.
Muzuki còn đang nghĩ về chuyện phong cảnh sa mạc, cậu ấy thực sự không ngờ, phải biết rằng cậu ấy cũng chỉ nói bâng quơ một câu thôi.
Một thanh kunai hoa mỹ tự tay rèn, bốn tấm ảnh, Obito có thể cảm nhận sâu sắc sự quan tâm của Muzuki dành cho cậu.
4.2k, hôm nay tổng cộng là 8.2k, viết đến cuối hơi choáng, mọi người thấy lỗi có thể để lại bình luận, mai mình sẽ sửa.
(Hết chương này)
Ngày sinh nhật của Obito được tổ chức với sự tham gia của nhiều bạn bè. Trong khi mọi người vui vẻ trò chuyện và chuẩn bị quà tặng, Obito cảm nhận được tình cảm chân thành từ các bạn. Muzuki thể hiện tài năng nấu ăn của mình, khiến không khí buổi tiệc thêm ấm áp. Những kỷ niệm ngọt ngào về tình bạn và món quà đầy ý nghĩa từ Rin và Muzuki làm cho Obito cảm thấy hạnh phúc và trân trọng hơn những mối quan hệ quanh mình.