Chương 204: Sương mù nồng nặc, nguy cơ tiếp cận
Tiến vào cấm địa.
Thực tế, tất cả mọi người đều biết nơi này có điều gì đó quái lạ. Trương Hổ và Hoàng Đế cần phải chờ đợi rất lâu. Nhân tộc từ trước đến nay chưa từng trải qua thời gian bình tĩnh kéo dài như vậy.
Theo giọng nói của Trương Hổ, những người khác cũng lần lượt tỉnh lại. Bọt nước văng tứ tung. Ngô Duệ cảm thấy tâm trạng không yên, lo lắng hỏi: "Hổ Tử không sao chứ?" Tại chiến trường bên trong, không gian đã bị hủy diệt hoàn toàn. Cuối cùng, việc tự mình trở nên mạnh mẽ hơn vẫn là điều quan trọng nhất. Nhưng việc tận mắt thấy một người sống, không có dấu vết, thực sự là lần đầu tiên.
Sương mù dày đặc tràn ngập trên mặt nước. Hoàng Đế, người trưởng thành nhất trong nhóm, thấy mọi người thì thầm với nhau, bèn lên tiếng. Hoàng Đế đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt căng thẳng, nắm lấy tay Trương Hổ và nói: "Chờ một chút!" Dù Cố Trường Khanh đã có thể thành thạo vận dụng không gian này, nhưng vẫn chưa thể lý giải tại sao mình lại không thể bay ra khỏi đây. Giống như trước đây trong sương mù, dù hắn cố gắng cách mấy, cuối cùng vẫn quay trở lại cảnh tượng tương tự.
Hoàng Đế mở mắt, và bên cạnh hắn là Trương Hổ. Ngay khi bước chân vào cấm địa, như có một con mắt lớn trên bầu trời từ từ mở ra rồi nhanh chóng nhắm lại. Cảm giác của hắn cũng trở nên mãnh liệt hơn, khi trong đầu hiện lên những hình ảnh của hung thú từ vũ trụ và ma quỷ từ vực ngoài. Mọi người không bàn luận thì không sao, nhưng một khi bắt đầu thảo luận, cảm xúc sẽ càng tăng lên.
Bỗng nhiên, sương mù vốn tĩnh lặng lại lan tỏa. Thao Thiết và Chu Tước đứng bên cạnh Hoàng Đế. Cố Trường Khanh ở một nơi hoang vu, nhẹ nhàng hạ gục vài hung thú không gian đã biến dị. Cuối cùng, hắn tức giận nói: "Còn có thể thấy thế nào? Các người đều rõ thực lực của lão đại, hắn chắc chắn gặp chuyện không hay, không thì làm sao lại không có tin tức gì!" Đã nhiều ngày trôi qua mà chưa thấy dấu vết của ma quỷ hay hung thú.
Hắn thầm tự hỏi nhưng không ai có câu trả lời. Trong suốt nhiều ngày, Cố Trường Khanh đã quét mãi một góc hoang nguyên. Kể từ khi vào Vũ Trụ Chi Thành, hắn đã gặp không ít chuyện kỳ quái. Cuối cùng, hắn quyết định nhảy vào dòng sông tĩnh lặng.
"Hoàng Đế tiền bối, làm vậy chẳng phải là chờ đợi vô nghĩa sao!" Nói xong, hắn bước vào sương mù dày đặc tràn ngập trong dòng sông. Hàng triệu hung thú và ma quỷ nhìn thấy hắn liền bị ngọn lửa linh hồn thiêu đốt, trở thành những hình hài không còn linh hồn. Tuy nhiên, lúc này không còn thời gian để cảm xúc, hắn nhanh chóng tiến vào trung tâm Trác Lộc quận.
Lúc này, đã qua ít nhất nửa tháng, có thể còn lâu hơn. Trương Hổ vẫn treo lơ lửng trên mặt nước, gọi tên Cố Trường Khanh mà không nhận được bất kỳ hồi âm nào. Hắn trở lại bên cạnh mọi người, nặng nề nói: "Không tìm thấy lão đại, đừng ai nghĩ đến việc tốt hơn!" Sau đó, ánh mắt hắn liếc qua mọi người, trầm giọng nói: "Tất cả các ngươi, cùng Hổ Tử theo ta, nhanh lên!"
Ở trong nước, Trương Hổ hơi ngã người một chút. Hắn rời khỏi kết giới, bước lên mặt sông. Hoàng Đế và những người khác không thấy hắn quay trở lại, chỉ có thể ở lại chỗ, tu luyện trong kết giới mà Hoàng Đế tạo ra và chờ đợi. Cảm giác trong lòng Trương Hổ chùng xuống, "Chẳng lẽ lão đại đã mất tích, không ở nơi này mà lại ở trong sương mù?"
Tuy nhiên, sự tồn tại vẫn không hiện ra. Trở lại Trác Lộc quận, Hoàng Đế nói: "Vũ Trụ Chi Thành tựa như Quỷ Thần, lão đại đi dò xét mà không thấy tung tích, không thể ngờ, các ngươi có thể chờ được nhưng ta thì không!" Hoàng Đế nhìn hắn một cách thâm sâu, không cản hắn lại. Họ đều biết rằng sự bình yên này khó được, không ai muốn mọi thứ bị mất đi.
Hắn nhìn mọi người, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Tất cả hãy đi tìm lão đại cùng ta, ta nghi ngờ lão đại đang ở trong sương mù!"
Hắn nhỏ giọng phản đối: "Nếu lão đại cần trợ thủ, sao chúng ta lại chỉ đứng đây chờ đợi? Hổ Tử, hay để ta theo ngươi đi tìm." Nhưng việc này khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ. Hắn còn nhớ rõ thời điểm cuối cùng lão đại biến mất, Cố Trường Khanh không còn nhớ rõ mình đã có bao nhiêu hung thú rơi vào tay hắn, nhưng ngọn lửa linh hồn đã hấp thu và luyện hóa những linh hồn tinh khiết, khiến cho hắn trở nên mạnh mẽ hơn.
Hắn cảm nhận xung quanh. Trong kết giới, Thao Thiết bỗng nhiên cảnh giác, quay đầu nhìn về phía dòng sông. Hầu Vương và Thích Ngọc Na gật đầu phụ họa: "Dòng sông này rất kỳ lạ, nhưng nhìn thoáng qua cũng không thấy vấn đề gì, các người thấy sao?"
Tuy nhiên, dù hắn tìm kiếm thế nào cũng không thể tìm thấy đầu kia của dòng sông kỳ quái. Trương Hổ càng lúc càng nóng ruột. Cố Trường Khanh nghĩ đến tình huống xấu nhất và tiếp tục tìm kiếm. Nhưng hiện tại, nơi này vẫn chỉ là một mảnh hoang vu, mặc dù không có sương mù.
Từ khi Cố Trường Khanh phát hiện ra dòng sông có vấn đề cho đến nay đã qua hơn mười ngày. Cuối cùng, khả năng chính là nơi này đã bị một sức mạnh to lớn khóa chặt, trừ khi có tình huống đặc biệt hoặc thỏa mãn những điều kiện nhất định, mới có thể thoát khỏi không gian này. Nhưng tất cả đều biết Cố Trường Khanh không thể bảo vệ họ mãi mãi.
Thế nhưng bây giờ, Cố Trường Khanh cũng không tìm thấy cách trở về. Hắn lặn xuống nước một đoạn, nhưng không phát hiện ra gì, Trương Hổ lại bay trở về bên trên mặt nước. Nghe thành chủ Xi Thuật nói, sự ra ngoài săn gà của Cố Trường Khanh chắc chắn có liên quan đến hắn. Cố Trường Khanh mạnh mẽ, đối với họ mà nói, là điều không thể với tới. Triệu Phong và Ngô Duệ cũng có vẻ căng thẳng.
"Chẳng lẽ trong dòng sông này có vấn đề?" Trương Hổ bán tín bán nghi, đưa tay vào nước, bàn tay lập tức bị cong vẹo dưới nước. Triệu Phong cắn răng, nói: "Lão đại làm việc thận trọng, nếu như gặp phải phiền phức gì, cũng không thể nào quên chúng ta!" Cố Trường Khanh xác định vị trí hiện tại của mình, cũng là từ vị trí bay ra ở đầu kia dòng sông.
Cảm giác lạnh lẽo khiến hắn vững tin, dòng sông này thực sự không có vấn đề gì. Ngô Duệ và Trương Hổ cũng có tâm trạng không khác biệt nhiều. "Tinh Đế để cho chúng ta ở lại đây chờ có lý do của hắn. Bây giờ chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, không nên phức tạp hóa vấn đề!"
Nhóm nhân vật bước vào cấm địa đầy sương mù, nơi ẩn chứa nhiều điều bí ẩn và nguy hiểm. Lo lắng về sự mất tích của Cố Trường Khanh, mọi người trao đổi thông tin trong không gian căng thẳng. Trương Hổ và Hoàng Đế quyết định tìm kiếm lão đại, không thể ngồi yên chờ đợi thêm. Tuy nhiên, họ đối diện với nhiều trở ngại, và khả năng thoát khỏi không gian này trở nên mờ mịt. Sự căng thẳng gia tăng khi không có dấu hiệu của hung thú hay ma quỷ, khiến mọi người lo lắng hơn về số phận của Cố Trường Khanh.
Mâu thuẫn giữa nhân tộc và các sinh vật không gian dâng cao tại Trác Lộc thành, nơi Cố Trường Khanh dẫn dắt mọi người chống lại kẻ thù. Linh diễm bùng cháy, tiêu diệt nhiều đối thủ nhưng cũng đem đến sự hoang mang. Những câu gọi khích lệ và sức mạnh thần niệm gia tăng tạo nên bầu không khí quyết liệt. Cuộc chiến chưa kết thúc, nhưng hy vọng vẫn sáng ngời trong những lúc tuyệt vọng. Cố Trường Khanh tìm kiếm lối thoát và sức mạnh mới giữa dòng xáo trộn.
Trương HổHoàng ĐếNgô DuệCố Trường KhanhThao ThiếtChu TướcTriệu Phong