Chương 76: Dung hợp Đế Uyên long khải, Cố Trường Khanh vẫn lạc?

Chủ thành Trung Xu được bao phủ bởi các tòa nhà cao tầng, sau khi Cố Trường Khanh tử vong, ánh sáng trên cao ốc nhấp nháy rồi dần tắt. Trong tâm thức hải của anh, hai Đế văn từ từ hòa hợp lại dưới tác động của một sức mạnh màu xám quỷ dị.

"Cái gì cũng không có hồi báo?" Cố Trường Khanh mệt mỏi nhận ra sự tốn kém lớn lao của mình. Anh đã tiêu hao một lượng lớn thần tinh mà không thu được gì.

"Bên trong giới tử, Đế văn cuối cùng chính là Thần Uyên đế văn, còn lại chín cái gấu trúc Đế văn thuộc về chín vị trấn quốc thần thú năm xưa."

Sau khi rời khỏi Địa Ngục chi môn, anh đã chuẩn bị ngay lập tức chạy trốn, tìm kiếm một nơi an toàn để sử dụng ngụy trang dược tề, giả dạng thành nhân loại.

Tại hội trường của Hải Thần tộc, sáu vị nam nữ tóc xanh thanh tao ngồi bên bàn hội nghị.

"Không thể đi xuống, tôi tự chém cấp bậc," một trong số họ cất tiếng nói đầy lo lắng.

Cố Trường Khanh không dám tưởng tượng nếu như rơi vào tay của mình, cảnh tượng sẽ tàn khốc đến mức nào. Người mặc Đế Tinh khải giáp, Đế văn lưu chuyển, sức mạnh thần thánh tỏa ra.

Vu Tà Yến ngồi mệt mỏi trên mặt đất, trong lòng đầy ý tưởng điên cuồng. Anh muốn dẫn dắt hai Đế văn vào tâm thức hải của mình, kích hoạt một ký hiệu quái dị trong lòng bàn tay, để Thần Uyên đế văn và Đế Long ma văn tiến hành dung hợp.

Bởi vì Cố Trường Khanh vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với cơ thể, anh không thể cảm nhận được sự hòa trộn mãnh liệt của hai Đế văn.

“Đi thôi, chúng ta phải tiến lên,” giọng nói khích lệ vang lên. Tại đây, trong không gian ấy, có rất nhiều tiềm năng đang nằm chờ đợi.

Cố Trường Khanh im lặng theo dõi, kinh ngạc trước chín cái gấu trúc Đế văn, mà những đơn vị khác cũng không thể nào so sánh nổi.

“Dừng lại… dừng lại…” sau vài phút, ánh sáng dần lan tỏa ra.

Nhưng trong lòng anh, lo lắng dâng trào; không những có nỗi sợ hãi mà còn là sự thiếu thốn thông tin.

“Chủ nhân, ngài không thể ngủ thiếp đi, nếu không sẽ rất nguy hiểm!” Tiểu Thứ khẩn trương nói bên tai anh.

Một cơn chấn động bùng nổ trong cơ thể Cố Trường Khanh, sức mạnh đáng sợ ập đến khiến anh lảo đảo. Trong giây lát, khó khăn lắm mới có thể cảm nhận được tiêu điểm của bản thân.

“Đế Uyên long khải mang đến cho hắn sự đè nén quá lớn, thời gian dừng lại khiến anh không thể tiếp tục tỉnh táo,” anh nhận ra rằng mình đang ở giữa một cơn ác mộng.

Ánh sáng và bóng tối giao thoa, khiến cho cả thế giới xung quanh trở nên hỗn loạn. Những khái niệm mà anh từng biết giờ đây trở nên mờ nhạt. Trong khoảnh khắc, khoảng không xung quanh anh như bùng nổ thành muôn vàn mảnh vỡ.

Giữa bầu không khí căng thẳng, Cố Trường Khanh kết nối ý chí của mình với Thần Uyên đế văn. Thế giới màu mỡ phía trước dần hiện ra, lấp lánh những di sản và tiềm năng chưa được khai thác.

Sự nhận thức của anh, mặc dù mờ nhạt nhưng vẫn đủ để cảm thấy sự kì diệu của không gian nơi đây — một nơi đầy rẫy bảo vật vốn đã bị phong ấn. Trước tình hình hiện tại, mọi thứ trong tầm tay sẽ sớm bị đoạt mất.

“Chúng ta phải hành động nhanh chóng, đừng để họ phát hiện!” Tiếng nói khẩn thiết kêu gọi bên trong đầu anh, cũng chính là những gì mà Cố Trường Khanh dù trong hoàn cảnh nào vẫn không thể quên.

Vận dụng tất cả mọi tiềm năng, không còn cách nào khác ngoài việc phải vượt qua mọi trở ngại mà tiếp tục khôi phục lại chính mình.

Tóm tắt chương trước:

Trong bối cảnh căng thẳng, các nhân vật bàn về những khả năng và khó khăn khi đối mặt với kẻ thù của đế quốc. Tiểu Ngả cảnh giác về một nguy cơ từ Siêu Vu tộc, trong khi Cố Trường Khanh thể hiện quyết tâm chiến thắng và không nhân từ với kẻ thù. Những hình chiếu từ quá khứ mang lại cảm xúc phức tạp về sự diệt vong của đế quốc, và quyết định mạnh mẽ của Cố Trường Khanh vạch ra hướng đi cho tương lai. Cuối cùng, nhân vật chính thể hiện một khát vọng mãnh liệt để khôi phục nhân tộc trước những thử thách ghê gớm.

Tóm tắt chương này:

Sau cái chết của Cố Trường Khanh, nguồn ánh sáng tại chủ thành Trung Xu dần tắt. Anh nhận ra sự tiêu hao năng lượng lớn để dung hợp hai Đế văn trong tâm thức hải nhưng không đạt được kết quả. Trong bối cảnh hội nghị của Hải Thần tộc, lo lắng và nỗi sợ hãi trở nên rõ ràng khi anh kết nối ý chí với Thần Uyên đế văn. Cố Trường Khanh phải đối mặt với áp lực khổng lồ từ Đế Uyên long khải và tìm cách vượt qua thử thách, trong khi tài nguyên và thời gian cấp bách đang bị đe dọa.