Chỉ vừa mới kết thúc lời nói, Bạch Linh lại khụy xuống hôn mê lần nữa, lần này do kích thích quá lớn…

Hoàng hôn buông xuống, bên trong đại sảnh có chút tối tăm. Khi gia chủ Hoàng gia lo lắng đi đi lại lại, Bạch Linh bỗng mở mắt ra, nói:

- Được rồi, bọn họ đã ra ngoài rồi.

- Thật sao?

Gia chủ Hoàng gia nắm chặt hai tay, lập tức vọt vào trong nội đường.

- Hừ, ta muốn xem hắn có bản lĩnh gì mà chữa khỏi.

Ánh mắt của bốn Linh Suất từ Vạn Tượng thương hành lập tức trở nên trầm xuống, rồi đứng phắt dậy chạy vào trong nội đường.

- Hân Nhi, con thế nào rồi?

Gia chủ Hoàng gia xông vào nội đường, thứ đầu tiên đập vào mắt là hình ảnh quen thuộc của con gái mình đã nằm trên giường suốt hai mươi mấy ngày. Trong lòng ông chợt run lên, cảm thấy một niềm kinh hỷ không thể diễn tả. Nữ nhi của mình đã hồi phục, đứng trước mặt ông.

- Cha, con không sao nữa rồi.

Trong phòng, gương mặt của Hoàng Đan xinh đẹp nhưng lại tái nhợt, không có chút huyết sắc nào, đôi môi mỏng cũng trở nên nhợt nhạt.

- Cha, Dương Quá đại nhân đã chữa trị cho muội muội xong rồi, chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng là có thể hồi phục.

Sắc mặt của Hoàng Đan cũng có phần nhợt nhạt, nhưng trong lòng lại tràn đầy vui mừng.

- Thế thì tốt rồi, thế thì tốt rồi.

Gia chủ Hoàng gia lúc này ánh mắt đã ươn ướt, không để ý rằng sắc mặt của hai cô con gái mình đều ngượng ngùng.

- Đại ân của Dương Quá tiên sinh, Hoàng Chí Lương ta kiếp này nhất định không quên.

Sau khi trải qua cơn kinh hỉ, gia chủ Hoàng gia đi tới trước mặt Lục Thiếu Du, hai tay ôm quyền cúi người hành lễ.

Còn bốn Linh Suất của Vạn Tượng thương hành lúc này nhìn nhau, sắc mặt đều có chút khó coi. Đối phương có thể chữa khỏi cho tiểu thư Hoàng gia, trong khi họ, những người được mời rất nhiệt tình, lại chẳng làm được gì, đả kích này thật sự quá lớn.

- Hoàng gia chủ, đừng khách khí. Ta hơi mệt, xin hãy sắp xếp cho ta hai gian phòng yên tĩnh. Ta cần điều tức để phục hồi trong vài ngày.

Lục Thiếu Du nói.

- Không thành vấn đề, xin mời Dương Quá tiên sinh đi theo ta.

Hoàng Chính Lương nhanh chóng gật đầu, tự mình dẫn Lục Thiếu Du ra khỏi phòng.

Trong phòng, tỷ muội Hoàng Đan dõi theo bóng lưng của Lục Thiếu Du, khẽ cắn môi, hai tai đỏ bừng. Nhớ tới cảnh ba người cùng ở trong thùng nước, kề sát bên nhau, trong lòng cũng cảm thấy nóng bừng.

Tại một đình viện yên tĩnh của Hoàng gia, cảnh trí rất tao nhã. Hoàng Chính Lương cố tình sắp xếp đình viện đơn độc này cho Lục Thiếu Du và Bạch Linh, bên ngoài thì giao cho vài cao thủ của Hoàng gia canh gác, không cho ai quấy rầy, rồi mới chân thành rời đi.

- Cách chữa thương của ngươi đúng là hơi đặc biệt.

Khi Hoàng Chính Lương đi rồi, Bạch Linh lập tức bố trí cấm chế trong đình viện, tháo mặt nạ xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lục Thiếu Du.

- Đó là cách mà một vị sư phụ của ta đã lưu lại.

Lục Thiếu Du cười ngượng ngùng, biết rằng cấm chế bên ngoài là do Bạch Linh tạo ra, những gì diễn ra bên trong tất nhiên cô nàng đều thấy rõ.

- Lão đại, đệ sắp không chịu nổi nữa rồi, đệ sẽ không bao giờ vào Không Gian Thú Nang nữa đâu.

Lục Thiếu Du kết ấn, bản thể nhỏ của Tiểu Long liền chui ra từ trong Không Gian Thú Nang, đôi mắt nhỏ trừng lên Lục Thiếu Du như thể đang phản đối.

- Được rồi, ta cần phải điều tức đã, có thể sẽ mất vài ngày.

Nói xong, Lục Thiếu Du vỗ nhẹ lên đầu nhỏ của Tiểu Long rồi đi vào phòng trong, sợ Bạch Linh sẽ hỏi thêm gì nữa.

- Lão đại, huynh lại đánh đệ.

Ngoài cửa lại vang lên tiếng kêu ca của Tiểu Long.

Gian phòng cực kỳ tinh xảo, bên trong còn có vài chậu hoa màu xanh biếc. Lục Thiếu Du lập tức ngồi khoanh chân xuống bắt đầu điều tức. Linh lực cũng không tiêu hao nhiều, chỉ là sau khi loại bỏ độc tố trong Linh hồn của tiểu thư Hoàng gia, hắn đã tiêu tốn kha khá Linh lực. May mắn là Thị Huyết Linh Phong chỉ mới là nhất giai, bằng không sẽ không biết xoay sở ra sao. Dù vậy, Linh hồn của tiểu thư Hoàng gia cũng đã nhận không ít thương tổn, điều này sẽ ảnh hưởng lớn đến tu vi của cô sau này.

Một lúc sau, Lục Thiếu Du rơi vào trạng thái điều tức, lúc này bầu trời cũng dần trở tối.

Bên trong Hoàng gia lúc này rất náo nhiệt, tin tức về việc nhị tiểu thư Hoàng gia đã bình phục khiến cho toàn bộ người trong Hoàng gia đều phấn khởi. Hoàng Chính Lương sau hai mươi mấy ngày chờ đợi, cuối cùng cũng nở một nụ cười.

Đêm đến, màn đêm mùa hè bao trùm diện tích rộng lớn. Trong một đình viện, Hoàng Đan ngồi bên cửa sổ, hai tay chống cằm, mãi không thể điều tức nên chỉ đành ngồi ngắm cảnh đêm.

- Hắn hẳn là còn rất trẻ.

Hoàng Đan lẩm bẩm, nhớ tới hình ảnh nam tử khỏe mạnh, mặc dù có mang mặt nạ nhưng khí tức và cơ thể mạnh mẽ như vậy không thể nào lừa được, nàng không khó để nhận ra rằng tuổi của nam tử kia không lớn.

- Mình đang nghĩ gì vậy chứ?

Gương mặt của Hoàng Đan đỏ lên, vội vã quay lại trong phòng.

Ánh trăng sáng ngời chiếu rọi xuống những ngọn núi mờ ảo. Ở Linh Thiên Môn, trong tay Lữ Chính Cường đang cầm một cái ngọc giản, khi nhìn thấy thông tin bên trong, hắn lộ ra vẻ bất ngờ.

- Chính Cường, có chuyện gì xảy ra sao?

Lư Khâu Mỹ Vi nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên, nhẹ giọng hỏi, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy căng thẳng.

- Chúng ta vừa nhận được tin từ Thiên Địa Các. Một cái chìa khóa của Huyền Thiên Bí Cảnh đã xuất hiện bên ngoài Thành Cự Giang.

Lữ Chính Cường thu hồi ngọc giản và đáp.

- Chìa khóa của Huyền Thiên Bí Cảnh hiện tại đang nằm trong tay ai?

Ánh mắt của Lư Khâu Mỹ Vi sáng lên, tiếp tục hỏi.

- Hiện tại không rõ đang ở đâu.

Ánh mắt của Lữ Chính Cường trở nên nghiêm túc.

- Huyền Thiên Bí Cảnh có sức ảnh hưởng lớn, chàng đã có tính toán gì chưa?

Lư Khâu Mỹ Vi hỏi.

- Vấn đề này rất quan trọng, e là ta phải tự mình đi đến Thành Cự Giang một chuyến, tránh để xảy ra bất trắc.

Lữ Chính Cường nói.

- Có lẽ người của Hoá Vũ Tông, Lan Lăng Sơn Trang và Hắc Sát Giáo cũng đã nhận được tin này rồi. Thiếp sẽ cùng chàng đi.

Lư Khâu Mỹ Vi nói.

- Cũng tốt, việc này không thể để xảy ra sơ xuất. Dù sao trong Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang, ai chiếm được bảo tàng trong Huyền Thiên Môn sẽ có cơ hội áp chế ba sơn môn còn lại. Cho dù Linh Thiên Môn ta không chiếm được, cũng không thể để sơn môn khác có được.

Lữ Chính Cường nói.

- Nghe nói tin tức về Huyền Thiên Bí Cảnh vừa phát ra thì cả Cổ Vực sẽ dậy sóng. Phải thật nhanh mới được.

Lư Khâu Mỹ Vi thở dài.

Sáng sớm, gió lạnh thổi qua, ánh sáng đầu tiên chậm rãi ló dạng từ phía chân trời.

Tóm tắt chương này:

Tình hình trong Hoàng gia trở nên căng thẳng khi Bạch Linh hồi phục sau cơn hôn mê. Gia chủ Hoàng gia vui mừng khi thấy con gái mình hồi phục nhờ sự can thiệp của Lục Thiếu Du. Trong khi đó, Lữ Chính Cường và Lư Khâu Mỹ Vi nhận được tin tức về chìa khóa của Huyền Thiên Bí Cảnh, điều này có thể gây ra sự cạnh tranh lớn trong giới tu luyện. Những âm mưu và dự tính bắt đầu hình thành trong bóng tối, khi cả hai bên chuẩn bị cho cuộc đối đầu nhằm giành lấy sức mạnh và danh vọng.

Tóm tắt chương trước:

Chương này xoay quanh việc Lục Thiếu Du và Hoàng Đan cùng nhau giải độc cho tiểu thư Hoàng gia. Hoàng Đan đồng ý hy sinh một phần máu của mình để cứu em gái mình, mặc dù tình huống trở nên căng thẳng khi cô phải cởi bỏ y phục. Lục Thiếu Du thực hiện nghi thức chữa trị, nhưng sự gần gũi giữa ba người trong thùng nước làm không khí trở nên nặng nề. Cuối cùng, tiểu thư Hoàng gia hồi phục nhưng hoảng hốt nhận ra tình hình xung quanh.