Đệ tử đáp:

– Khoảng hai, ba mươi người, nhưng đều là nhị đại đệ tử. Tôi biết mặt họ, không có trưởng lão của La Sát Môn.

Chu Ngọc Hậu thở phào nhẹ nhõm khi nghe vậy.

Hoàng Hải Ba liếc nhìn nhóm người trong đại điện:

– Ai đã ra ngoài gây sự và giết người của La Sát Môn? Xuất hiện đi!

Trương Minh Đào tiến lên nói:

– Trưởng lão, chính là đệ tử làm. Hai ngày trước, đệ tử đang chờ sư phụ trở về, nhưng người của La Sát Môn đã hiếp đáp quá đáng và định giết đệ tử, nên đệ tử đã ra tay trước.

Trương Minh Đào không khai Lục Thiếu Du ra.

Hoàng Hải Ba quát Trương Minh Đào:

– Giỏi, ngươi giỏi lắm! Ta đã nói với các ngươi từ lâu rằng ra ngoài đừng chọc vào người khác, nếu không thì Phi Linh Môn sẽ gặp họa diệt môn bất cứ lúc nào!

Nhiều đệ tử thở dài.

– Ài.

Những đệ tử này tuổi khoảng hai mươi mốt, hai mươi hai, còn trẻ và nhiệt huyết. Tuy nhiên, trong Phi Linh Môn, họ luôn được khuyên rằng khi ra ngoài nên cẩn trọng, đừng trêu vào người khác, và nếu bị ai bắt nạt thì cũng phải chịu đựng. Giờ đây, khi bị người ta tìm đến cửa và trưởng lão lại nói những lời chán nản, sự hăng hái trong họ dần bị tê liệt, đã quá quen với điều này.

Trương Minh Đào nói:

– Trưởng lão, chính người của La Sát Môn đã hiếp đáp quá đáng. Đệ tử chỉ là phòng vệ mà lỡ tay giết người.

Trịnh Anh đứng dậy nói:

– Người của La Sát Môn đã tìm đến, chúng ta cần ra xem thử. Họ chính là những kẻ bắt nạt trước, không lẽ người của La Sát Môn đều không có lý lẽ?

Hoàng Hải Ba nhướng mày nói:

– Hiện tại La Sát Môn chỉ cử nhị đại đệ tử đến, nếu chúng ta ra ngoài, họ sẽ nói rằng chúng ta dùng quyền thế hiếp đáp kẻ yếu. Chuyện này do Trương Minh Đào gây ra, cậu ấy là đại đệ tử của Phi Linh Môn, hãy để Trương Minh Đào tự mình giải quyết. Nhớ kỹ, đừng để rắc rối đến Phi Linh Môn nữa!

Chu Ngọc Hậu gật đầu phụ họa:

– Nhị sư huynh nói đúng, nếu chúng ta đi ra ngoài sẽ bị người của La Sát Môn nói chúng ta dùng quyền hiếp đáp, không biết sẽ gây ra rắc rối gì. Cứ để Trương Minh Đào đi giải quyết.

– Nhưng người của La Sát Môn rất mạnh, nếu Trương Minh Đào ra ngoài thì sẽ bị...

Hoàng Hải Ba ngắt lời Trịnh Anh, chậm rãi nói:

– Chẳng lẽ chúng ta có thực lực để đấu lại các trưởng lão của La Sát Môn sao? Hãy để Trương Minh Đào giải quyết.

Trương Minh Đào nói:

– Trưởng lão, là đệ tử gây rắc rối, đệ tử sẽ tự mình giải quyết.

Hắn xoay người ra khỏi đại điện.

Lục Thiếu Du nhíu mày dẫn theo Lục Tâm Đồng đuổi theo Trương Minh Đào. Hắn muốn xem tình hình thế nào vì chuyện này là do hắn gây ra.

Trong đại điện, nhóm đệ tử bình thường do dự một chút rồi cũng theo ra ngoài. Trương Minh Đàođại đệ tử của Phi Linh Môn, có chút uy tín trong đám đệ tử bình thường.

Trong đại điện, Hoàng Hải BaChu Ngọc Hậu nhìn nhau với vẻ mặt không biểu cảm, ra hiệu cho vài đồ đệ đi theo.

Khi cả đám đi hết, Hoàng Hải Ba nói với Trịnh Anh:

– Tứ sư muội, chưởng môn đã chết, chưởng môn ấn phù cũng mất, không biết chìa khóa trên người chưởng môn ở đâu. Ta thấy hay là chúng ta nên cưỡng ép mở mật thất.

Trịnh Anh đáp:

– Nhị sư huynh, sư phụ đã nói, tổ tiên của Phi Linh Môn có dặn dò chỉ vào phút nguy hiểm sinh tử thì Phi Linh Môn mới được mở mật thất, và khi đó Phi Linh Môn mới có cơ may vùng lên. Nếu mở mật thất trước, sẽ mang họa diệt môn. Hơn nữa cần ba chiếc chìa khóa, phải tụ tập ba chìa khóa cùng với chưởng môn ấn phù mới có thể mở mật thất. Nếu ai cưỡng ép mở thì mật thất sẽ nổ tung.

Chu Ngọc Hậu lo lắng nói:

– Nhưng chưởng môn đại sư huynh đã chết rồi, chưởng môn ấn phù thì không biết ở đâu, giờ chúng ta phải làm thế nào?

Trịnh Anh trả lời:

– Thì phải tìm, chúng ta cần tìm ra chưởng môn ấn phù.

***

Khi rời khỏi đại điện, Trương Minh Đào nói với Lục Thiếu Du:

– Sư đệ, để sư huynh giải quyết chuyện này, sư đệ không cần đi theo, tránh để bọn họ nhận ra.

Lục Thiếu Du mỉm cười đáp:

– Không sao đâu, đệ muốn xem thử, chưa kể đệ đã giết người.

Rõ ràng Hoàng Hải Ba muốn Trương Minh Đào đi tìm cái chết. Sau khi hắn chết, Phi Linh Môn sẽ không còn rắc rối lớn nào, mà La Sát Môn cũng không dễ dàng bỏ qua.

Trương Minh Đào nói:

– Đám người của La Sát Môn luôn ăn hiếp chúng ta, nhưng các trưởng lão và sư phụ e ngại sức mạnh của La Sát Môn nên không dám nói gì. Người của La Sát Môn ngày càng quá đáng, bây giờ họ đã chết một người thì chắc chắn sẽ không để yên.

Lục Thiếu Du hỏi:

– Sư huynh biết mà vẫn đi ư? Sư huynh không biết La Sát Môn rất có thể sẽ giết sư huynh sao?

Trương Minh Đào đáp:

– Sư huynh không sợ. Nếu sư huynh chết, sư đệ hãy thay sư huynh báo thù cho sư phụ.

Lục Thiếu Du quát:

– Nhỏ giọng lại, có người theo sau!

Gần trăm đệ tử bình thường của Phi Linh Môn theo họ.

Chẳng bao lâu, nhóm đệ tử bình thường cũng đuổi kịp.

Một thanh niên mập mạp đầu trọc nói:

– Đại sư huynh, chúng ta sẽ giúp sư huynh! Đám người La Sát Môn thật đáng ghét, chúng ta sẽ liều mạng với bọn chúng!

Nhiều đệ tử đồng thanh nói:

– Chúng ta sẽ giúp đại sư huynh, liều mạng với họ!

Tất cả kéo nhau đến một khu đất trống, và đột nhiên vang lên tiếng cười nhạo:

– Phi Linh Môn toàn là một đám phế vật, không chịu nổi một đòn.

– Giao người ra, nếu không chúng ta sẽ san bằng Phi Linh Môn.

– Ha ha ha! Phế vật Phi Linh Môn, mau giao người ra!

Trên khoảnh đất trống, năm sáu đệ tử của Phi Linh Môn bị đánh trọng thương nằm la liệt dưới đất, ngực loang lổ những vết máu.

Trương Minh Đào hét lớn:

– Dừng tay!!!

Lục Thiếu Du nhìn chằm chằm ba mươi người lạ mặt, tất cả đều là Vũ Sĩ. Thanh niên đi đầu là Vũ Sư, có thực lực cấp Vũ Sư nhất trọng, ăn mặc không tươm tất, mặt mày âm trầm.

Bên cạnh thanh niên Vũ Sư nhất trọng là một Vũ Sĩ thất trọng của La Sát Môn, người từng bị Lục Thiếu Du đuổi đi trước đó. Tất cả đệ tử của La Sát Môn đều có trang phục và thực lực cao hơn Phi Linh Môn một bậc, không ngạc nhiên gì khi Phi Linh Môn lại bị hiếp đáp.

Lục Thiếu Du thở dài. Nhóm nhị đại đệ tử của La Sát Môn dám tìm đến tận nơi này, trưởng lão của Phi Linh Môn thì sợ hãi, rụt cổ lại. Cứ tiếp diễn như vậy thì Phi Linh Môn sẽ bị diệt.

Thấy đệ tử và Trương Minh Đào, thanh niên tu vi Vũ Sĩ thất trọng hôm đó quay sang nói với thanh niên mặc hoa phục:

– Tam sư huynh, chính hai người kia, là bọn họ đã giết sư đệ!

Thanh niên Vũ Sĩ thất trọng không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Thiếu Du.

Thanh niên mặc hoa phục của La Sát Môn nhìn Lục Thiếu DuTrương Minh Đào với vẻ lạnh lùng, hỏi:

– Hai người các ngươi giết người của La Sát Môn ta phải không?

Lục Thiếu Du không trả lời, chỉ nhướng mày, thầm lên kế hoạch. Nhóm đệ tử La Sát Môn này, chỉ có thanh niên mặc hoa phục là mạnh nhất, nhưng cũng chỉ đến cỡ Vũ Sư nhất trọng. Nếu Lục Thiếu Du giết thanh niên mặc hoa phục, có thể La Sát Môn sẽ không bỏ qua, rất có khả năng họ sẽ kéo theo những cường giả khác đến để tiêu diệt Phi Linh Môn. Hoàng Hải BaChu Ngọc Hậu sẽ không tránh khỏi họa từ La Sát Môn, có thể sẽ bị giết chết; như vậy cũng coi như đã báo thù cho Lục Tâm Đồng. Nhưng với thực lực hiện tại của Lục Thiếu Du, hắn vẫn không thể đấu lại Hoàng Hải BaChu Ngọc Hậu.

Nghĩ đến khả năng thành công của kế hoạch, Lục Thiếu Du không khỏi mỉm cười.

Tóm tắt:

Chương truyện xoay quanh cuộc đối đầu giữa đệ tử của Phi Linh Môn và La Sát Môn, nơi Trương Minh Đào khẳng định mình đã hành động để tự vệ trước sự hiếp đáp của La Sát Môn. Mặc dù trưởng lão không muốn can thiệp, nhưng áp lực từ La Sát Môn ngày càng lớn. Lục Thiếu Du cùng nhóm đệ tử bình thường quyết tâm đứng về phía Trương Minh Đào, dẫn đến một cuộc chạm trán không thể tránh khỏi. Mặc dù hiểm nguy đang cận kề, nhưng họ vẫn thể hiện quyết tâm không lùi bước.