– Hừ! Chẳng lẽ ta không thể xử lý ngươi sao?
Thanh niên trong bộ hoa phục lắc mình, chân khí phun ra tạo thành làn khói đen, hai tay của gã bao trùm bởi lớp khói này.
Lục Thiếu Du nhướng mày nói:
– Độc chưởng?
Mùi thuốc nồng nặc từ người thanh niên mặc hoa phục chứng tỏ hắn sử dụng độc tố, và bàn tay của gã có lẽ ẩn chứa chất độc.
Lục Thiếu Du không mảy may lo ngại. Làn khói độc từ thanh niên mặc hoa phục rất nhạt, yếu hơn nhiều so với Phệ Huyết Hóa Cốt đan mà lão độc vật Thôi Hồn Độc Suất đã cho hắn. Có Tiểu Long bên cạnh, Lục Thiếu Du không sợ chút độc tố này.
Khuôn mặt thanh niên mặc hoa phục cũng bị phủ bởi những sợi tơ đen, gã hét to:
– Độc Sa Chưởng!
Kình khí mạnh mẽ, mùi hôi thối, chưởng lao tới.
Chưởng ấn đè nén không gian khiến không khí xung quanh rít lên. Đám người đứng xem cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh, lực lượng cuồng bạo của chưởng ấn như muốn đè bẹp mọi thứ.
Ánh mắt Lục Thiếu Du trở nên lạnh lùng:
– Đến đây!
Lục Thiếu Du nhận ra thanh niên mặc hoa phục sắp sửa lao vào tấn công quyết liệt, hắn quát lớn, chân khí bùng nổ, dựng lên một màn nước khổng lồ trước mặt.
Cùng lúc đó, vạt áo xanh không gió, tự nhiên bay phấp phới, khí thế của Lục Thiếu Du bùng nổ, màn nước trước mặt xoay tròn. Dòng nước xoáy mạnh mẽ bắn ra những giọt nước li ti, trông như một đám mây khổng lồ biến thành sóng nước cao hàng trăm thước. Sức mạnh phả ra mạnh mẽ hơn cả thanh niên mặc hoa phục.
– Đây là Vũ kỹ gì? Mạnh quá!
– Là Vũ kỹ hoàng giai hay tinh giai cao giai?
Đám người Phi Linh Môn há hốc mồm nhìn Lục Thiếu Du tạo ra vòng xoáy nước lớn trên bầu trời. Đệ tử Phi Linh Môn chỉ tu luyện Vũ kỹ thần giai, và chỉ có đệ tử thân truyền mới được tu luyện tinh giai, mà lại chỉ là Vũ kỹ tinh giai đê giai. Họ chưa bao giờ thấy Vũ kỹ nào mạnh mẽ như vậy.
Xoẹt!
Chưởng ấn màu đen của thanh niên mặc hoa phục va chạm với vòng xoáy nước, dòng nước lắc lư như sắp bị xé toạc.
Lục Thiếu Du đẩy tay ra:
– Nộ Hải Cuồng Khiếu, bạo!
Chân khí bùng nổ, vòng xoáy nước bắt đầu co bóp, như thể đang tích tụ sức mạnh.
Bùm! Bùm! Bùm!
Tiếng nổ vang dội trong sân, vòng xoáy khổng lồ nổ tung, bọt nước bắn ra, phủ khắp khoảng không vài trăm thước rồi tan biến vào không khí.
Lực lượng cuồng bạo xô xáo mặt đất, và một người bị đẩy văng ra xa hơn chục thước, rơi xuống đất, miệng hộc máu – đó chính là thanh niên mặc hoa phục.
Lục Thiếu Du lùi lại vài bước, huyết khí sôi trào. Nếu không nhờ vào sức mạnh phòng ngự của cơ thể thì có thể hắn đã bị thương. Thanh niên mặc hoa phục là Vũ Sư nhất trọng, mạnh hơn Lục Thiếu Du rất nhiều.
Đám đệ tử Phi Linh Môn ngây ra nhìn, không nói nên lời. Đệ tử của chưởng môn mới thu nhận thực sự quá mạnh.
– Chết đi!
Lục Thiếu Du biến mất tại chỗ, lao về phía thanh niên mặc hoa phục đang bị thương nặng. Nếu hắn giết thanh niên này, La Sát Môn chắc chắn sẽ nổi giận, và Phi Linh Môn sẽ gặp nguy hiểm, Hoàng Hải Ba và Chu Ngọc Hậu khó mà thoát khỏi sự trả thù của La Sát Môn.
– Dừng tay!
Một bóng người lao nhanh tới, đáp xuống cạnh thanh niên mặc hoa phục. Ánh sáng lam bao quanh thân hình người này.
Lục Thiếu Du thu lại thế công:
– Hoàng Hải Ba!
Người vừa tới là Hoàng Hải Ba, trưởng lão Phi Linh Môn.
Hoàng Hải Ba lạnh lùng nhìn Lục Thiếu Du:
– Ngươi muốn làm gì?
Lục Thiếu Du quát lớn:
– Hoàng trưởng lão, La Sát Môn đến tận đây gây chuyện, chẳng lẽ chúng ta không nên dạy cho họ một bài học sao? Muốn tất cả đệ tử Phi Linh Môn chúng ta trở thành rùa rụt cổ sao? Dù chúng ta không đủ mạnh nhưng có thể chết một cách kiêu hãnh, còn hơn là bị ức hiếp, chịu nhục.
Lục Thiếu Du cố tình nói to để đám đệ tử Phi Linh Môn nghe thấy.
Quả nhiên, đám đệ tử thường la lên:
– Hãy cho La Sát Môn biết mùi vị, xử lý hắn đi!
– Phi Linh Môn chúng ta không dễ bị bắt nạt!
Hôm nay, cuối cùng cũng thấy La Sát Môn bị đánh, khiến họ cảm thấy phấn chấn, bởi vì thường thì nhiều đệ tử Phi Linh Môn bị họ bắt nạt.
Chu Ngọc Hậu bước ra:
– Lùi lại hết đi, nếu không sẽ bị phạt theo quy định của môn phái!
Trịnh Anh cũng xuất hiện, nàng ngạc nhiên nhìn Lục Thiếu Du, trước đó nàng đã chứng kiến cảnh chiến đấu.
Đám đệ tử bình thường của Phi Linh Môn nhìn Hoàng trưởng lão rồi lại nhìn Lục Thiếu Du, e ngại quy định của môn phái nên đành thất vọng lùi bước. Hình phạt theo quy định môn phái không hề dễ chịu.
Nhiều đệ tử La Sát Môn nâng thanh niên mặc hoa phục dậy, quát với đám người của Hoàng trưởng lão:
– Phi Linh Môn các ngươi thật to gan, dám làm bị thương tam sư huynh của chúng ta, La Sát Môn sẽ không tha cho các ngươi đâu!
Trịnh Anh trừng mắt với đám người La Sát Môn, nhướng mày nói:
– Cút ngay đi, nếu không ta sẽ không khách sáo!
Khi trưởng lão Phi Linh Môn đã nói như vậy thì đám người La Sát Môn không còn lời nào để phản biện, thêm vào đó là sĩ khí bị đè nén. Họ hung hăng trừng mắt đe dọa Lục Thiếu Du và đám đệ tử Phi Linh Môn, sau đó dìu thanh niên mặc hoa phục hoảng hốt chạy đi.
Lục Tâm Đồng đến bên cạnh Lục Thiếu Du, hỏi:
– Ca ca có sao không?
Cảnh tượng vừa rồi làm Lục Tâm Đồng rất xúc động. Từ khoảnh khắc này, trong đầu nàng chỉ có một ước mơ là sau này sẽ trở thành một cường giả giống như ca ca mình.
Lục Thiếu Du nắm tay Lục Tâm Đồng, nói:
– Ta không sao cả.
Hoàng Hải Ba nhìn Lục Thiếu Du, lạnh lùng hỏi:
– Ngươi tên gì? Rốt cuộc là ai?
Lục Thiếu Du bình thản trả lời:
– Hoàng trưởng lão, đệ tử tên Lục Thiếu Du, là đệ tử được sư phụ thu nhận, như đã đề cập trước đó.
Chu Ngọc Hậu quát lớn:
– Nực cười, ngươi vừa thi triển Vũ kỹ không phải của Phi Linh Môn, còn dám nói là đệ tử của chưởng môn?
Lục Tâm Đồng ngẩng đầu nói:
– Hai vị trưởng lão, ca ca thật sự là đệ tử do phụ thân thu nhận, Tâm Đồng đã thấy tận mắt. Phụ thân kêu ca ca chăm sóc cho Tâm Đồng.
Trịnh Anh cũng nói thêm:
– Hai vị sư huynh, nếu Tâm Đồng đã nói như vậy thì nhất định không sai.
Trịnh Anh quay sang hỏi Lục Thiếu Du:
– Lục Thiếu Du, trước đây ngươi thuộc môn phái nào? Vũ kỹ vừa rồi ngươi thi triển là sư huynh dạy hay ngươi tự học?
– Trịnh trưởng lão, đệ tử tên Lục Thiếu Du, Vũ kỹ vừa rồi là ta tình cờ học được trước đây, không thuộc về môn nào cả. Lần trước tình cờ gặp sư phụ trong Sơn mạch Vụ Đô, sư phụ bảo ta có tư chất tốt, là kỳ tài tu luyện hiếm có nên kiên quyết nhận ta làm đồ đệ, vậy nên ta đã bái sư. Ai ngờ sau đó sư phụ...
Lục Thiếu Du thở dài, trong lòng thầm cảm thán. Hắn định giết thanh niên mặc hoa phục nhưng Hoàng Hải Ba đột nhiên xuất hiện, phá hỏng tất cả kế hoạch của hắn.
Khi Lục Thiếu Du tự biên tự diễn, Lục Tâm Đồng không nhịn được mà cười.
– Ngươi là đệ tử do sư huynh nhận, dĩ nhiên là đệ tử của Phi Linh Môn, mà Phi Linh Môn thì rất yếu, cộng thêm cả sư phụ của ngươi...
Trịnh Anh khẽ thở dài:
– Sau này ngươi nên bớt gây rắc rối đi. Không phải Phi Linh Môn chúng ta dễ bị ăn hiếp, mà chỉ vì chúng ta quá yếu, chỉ cần một sơ sảy là Phi Linh Môn sẽ gặp họa.
Lục Thiếu Du gật đầu:
– Đệ tử hiểu rồi.
Lục Thiếu Du thừa nhận rằng Phi Linh Môn thực sự yếu ớt, có thể đứng vững ở biên giới Cổ vực mà chưa bị tiêu diệt đã là một kỳ tích.
Trong chương truyện, Lục Thiếu Du đối đầu với một thanh niên mặc hoa phục sử dụng độc chưởng để tấn công. Với sức mạnh vượt trội và sự trợ giúp của Tiểu Long, Lục Thiếu Du đã chiến thắng và tạo ra một vòng xoáy nước khổng lồ. Cuộc chiến thu hút sự chú ý của nhiều đệ tử Phi Linh Môn, những người đã chứng kiến sức mạnh của anh. Dù bị gián đoạn bởi trưởng lão Hoàng Hải Ba, Lục Thiếu Du vẫn thể hiện quyết tâm bảo vệ danh dự của môn phái trước sự đe dọa từ La Sát Môn.
Trong cuộc đối đầu căng thẳng giữa Trương Minh Đào và chàng trai từ La Sát Môn, tình thế trở nên nguy hiểm khi Trương Minh Đào không thể chống lại sức mạnh áp đảo của đối thủ. Lục Thiếu Du, một đệ tử mới của Phi Linh Môn, đã dũng cảm can thiệp và tạo ra sức mạnh ấn tượng để bảo vệ Trương Minh Đào. Cuộc chiến diễn ra kịch tính với nhiều chiêu thức tinh vi, khiến các đệ tử hai bên cảm thấy phấn khích. Lục Thiếu Du phải khéo léo xử lý tình huống, giấu giếm sức mạnh thực sự trong khi tìm cách đánh bại đối thủ mạnh mẽ này.
Lục Thiếu DuThanh niên mặc hoa phụcTiểu LongHoàng Hải BaChu Ngọc HậuTrịnh AnhLục Tâm Đồngđệ tử Phi Linh Môn
vũ kỹĐộc Sa Chưởngcuộc chiếnLa Sát MônPhi Linh MônMưu đồtự vệMưu đồ