- Thôi được, nếu huynh không muốn nói thì muội cũng không ép, nhưng chắc chắn có bảo vật, huynh nên cẩn thận một chút, đừng để ai phát hiện ra. Độc Cô Cảnh Văn nói.

- Muội đi theo một kiện hồn khí địa cấp cho huynh, bây giờ nhìn lại thì thấy Linh Khí địa cấp của huynh cũng không ít, muội có một bộ linh kỹ cũng khá tốt, mặc dù chỉ là địa cấp trung giai nhưng có nhiều tác dụng, tuy nhiên đệ tử trong tộc cũng khó mà tu luyện được. Nếu huynh có thể tu luyện thành công, tốt nhất là ít thi triển để không bị phát hiện, sẽ gây ra nhiều phiền phức lắm. Độc Cô Cảnh Văn vừa nói xong vừa đưa cho Lục Thiếu Du một ngọc giản.

- Cảm ơn! Lục Thiếu Du không hề khách khí, đồ vật của Độc Cô gia, chắc chắn là thứ quý giá. Sư phụ Chí Thánh từng cho hắn linh kỹ đê giai cao giai, nhưng linh kỹ địa cấp trung giai vẫn có giá trị, hơn nữa lại là vật của một gia tộc ẩn thế.

- À mà Cảnh Văn, kiện hồn khí địa cấp mà muội muốn đưa cho ta thì không cần phải mang về đâu, nó có thể phù hợp với ta đó. Dù ta cũng có nhưng nếu muội đã thấy, thì đều đã phân chia cho bọn họ rồi. Lục Thiếu Du thu hồi ngọc giản và nói với vẻ hài hước, có gì bổ ích hắn chưa bao giờ từ chối, mà Độc Cô gia thì chắc chắn không để ý đến món đồ này, nên hắn không từ chối.

- Huynh vẫn như trước! Độc Cô Cảnh Văn chỉ vào trán Lục Thiếu Du, cô rất hiểu tính cách của hắn. Một ánh sáng lóe lên trong tay cô, khí tức mạnh mẽ tỏa ra, đó là một tiểu tháp cỡ lòng bàn tay, chân khí cực kỳ tinh thuần, còn có chín cánh.

- Đây là hồn khí phòng ngự, giống như kiện Linh Khí của Tâm Đồng muội, đều được một vị cường giả trong tộc luyện chế. Độc Cô Cảnh Văn nói.

- Thứ tốt! Lục Thiếu Du cũng không hề khách khí, lập tức hôn lên trán Độc Cô Cảnh Văn.

- Huynh... Độc Cô Cảnh Văn thẹn thùng đỏ mặt, mặc dù hai người có tình cảm nhưng chưa bao giờ có hành động thân mật như thế này.

- À, Cảnh Văn, ta cũng có món quà tặng cho muội! Lục Thiếu Du chợt nhớ ra và lấy ra một hộp ngọc đưa cho cô.

- Đây là vật gì? Độc Cô Cảnh Văn cầm hộp, rất tò mò hỏi.

- Đây là Trú Nhan đan, nó có thể giúp giữ gìn dung nhan hiện tại mãi mãi. Lục Thiếu Du nói, hắn đã đặc biệt chuẩn bị cho nàng.

- Đây là vật của Linh Thiên môn phải không? Muội nghe nói huynh có hôn ước với Lữ Tiểu Linh, tiểu thư của Linh Thiên môn? Độc Cô Cảnh Văn mở hộp ngọc và hỏi.

- Việc này... Cảnh Văn, lúc ấy ta... Lục Thiếu Du không ngờ Độc Cô Cảnh Văn cũng biết việc này, nhất thời không biết phải trả lời ra sao.

- Thôi được, nhìn huynh căng thẳng kìa, dù lòng muội có chút không vui, nhưng đã nghĩ thông. Huynh đã có Vô Song tỷ và Hồng Lăng, giờ thêm một người cũng không sao. Nhưng sau này không được nhiều thêm nữa, nếu không muội e rằng Hồng Lăng sẽ không để yên cho huynh đâu! Độc Cô Cảnh Văn nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt hiện lên vẻ tức giận, cô vốn muốn nói rằng mình ghen nhưng lại không thể thốt ra thành lời.

Lục Thiếu Du thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng nàng sẽ truy cứu về chuyện này, nhưng thái độ của cô như vậy khiến hắn cảm thấy rất có hiệu quả.

- Còn nữa, dù Trú Nhan đan là một vật kỳ diệu, nhưng đối với muội thì tác dụng không lớn, linh giả Vũ giả đạt tới Tôn cấp thì dung nhan sẽ cố định lúc thăng cấp, hiện tại muội đã là linh tôn tam trọng, hình dáng sẽ không thay đổi nữa. Độc Cô Cảnh Văn nói.

- Thì ra là thế! Lục Thiếu Du thực sự không biết việc này, ngượng ngùng nói: Vậy hôm nào huynh sẽ tặng muội một món khác.

- Huynh tặng muội món gì muội cũng thích, mặc dù Trú Nhan đan đối với muội vô dụng nhưng muội vẫn rất thích. Độc Cô Cảnh Văn mỉm cười và vui vẻ thu hộp ngọc vào giới chỉ.

Lục Thiếu Du cười tà khí, tiến lại gần nàng, nói: Cảnh Văn, muội xem!

- Cái gì... Độc Cô Cảnh Văn đột ngột quay đầu lại, đang nói dở thì môi nàng đã bị một đôi môi mềm mại bao trùm. Khi nhận ra mình vừa hôn Lục Thiếu Du, nàng lập tức hoảng sợ, thẹn thùng lùi lại một bước, và nói: Huynh gạt muội!

Thấy Lục Thiếu Du đang nhìn mình chằm chằm, Độc Cô Cảnh Văn cúi đầu nói: Thiếu Du, sao huynh nhìn muội như vậy...

Trong lòng nàng có chút hồi hộp, lại cũng có chút mong chờ, nhưng mong chờ điều gì thì chính nàng cũng không biết. Nhưng câu nói của nàng còn chưa dứt, khóe môi Lục Thiếu Du nở một nụ cười tà khí, mạnh mẽ ôm chặt lấy nàng.

- Thiếu Du, huynh muốn làm gì!

- Ta muốn ăn muội...

...

Dưới ánh trăng, trong đình viện dưới chân núi, một bộ ấm pha trà tinh xảo cùng vài chén trà xinh xắn, hương trà thơm ngát lan tỏa, một nữ tử tuyệt mỹ đang nhìn chăm chú về phía đỉnh núi xa xôi.

- Ha ha, ta đã ngửi thấy hương trà! Lam Thập Tam đột nhiên xuất hiện.

- Dương Quá huynh đệ, ngươi cũng đến sao! Tử Yên ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

- Thì ra hương trà là từ đây bay tới, trà ngon thật! Dương Quá xuất hiện, rồi lập tức bước vào lương đình.

- Dương Quá huynh đệ cũng biết về trà đạo sao? Tử Yên mỉm cười hỏi.

- Ta không hiểu về trà đạo, nhưng trước đây tỷ tỷ thường pha trà cho ta uống, hương trà này làm ta nhớ tới tỷ tỷ. Dương Quá trả lời.

- Dương Quá huynh đệ, vậy ngươi nếm thử trà của ta xem có khác gì với tỷ tỷ của ngươi không? Tử Yên cười nói.

Khuôn mặt Dương Quá trầm tĩnh, cung kính ngồi xuống, bưng chén trà và nói: Tỷ tỷ thường nói, trà đạo giống như nhân sinh, có ngọt có đắng, lúc trước ta nửa hiểu nửa không, nhưng giờ mới thấy khó mà hiểu hết lời của tỷ tỷ.

- Dương Quá huynh đệ nửa hiểu nửa không mà đã giỏi lắm, ta cũng vậy thôi. Tử Yên có chút ngạc nhiên, lại thêm tò mò về thân phận của tỷ tỷ Dương Quá.

- Trà ngon! Dương Quá hớp một ngụm trà, có chút bất ngờ nói: Thật sự là trà ngon, dường như có tác dụng khiến người ta quên phiền muộn, trở về bản tính.

- Không ngờ dáng vẻ của ngươi lại giản dị như vậy mà lại có trải nghiệm này. Lam Thập Tam nói với giọng ngạc nhiên.

- Lam Thập Tam, trà đạo của Dương Quá huynh đệ hơn ngươi nhiều đấy. Tử Yên cười nói: Chỉ sợ người yêu sự tĩnh lặng, thanh đạm mới hiểu rõ ý nghĩa của trà, ngươi còn kém lắm!

- Ai, ta không quan tâm lắm đến trà đạo, ta chỉ quan tâm đến tu Vũ! Lam Thập Tam thở dài nói: Nhưng ta vẫn thích uống trà ngon!

- Cho ngươi uống chỉ làm lãng phí trà! Tử Yên nói.

- Lam Thập Tam, ngươi nói sai rồi, uống trà thực ra cũng là một cách tu tâm, tu tâm cũng là tu Vũ. Tỷ tỷ thường nói trà Vũ có cùng một đạo lý, uống trà cũng mang lại nhiều lợi ích. Dương Quá nói.

- Thật sao? Lam Thập Tam ngạc nhiên.

- Dương Quá huynh đệ, nếu có cơ hội nhất định phải giới thiệu lệnh tỷ của ngươi cho ta làm quen, người cao minh như thế, ta nhất định muốn bái kiến một lần! Tử Yên nói, trong lòng rất ấn tượng.

- Nhưng mà tỷ tỷ không để ý tới ta, ta cũng không tìm được nàng. Ánh mắt Dương Quá có vẻ ướt ướt, uống cạn chén trà, nói: Không biết tại sao bây giờ ta lại muốn uống rượu, lần trước cùng nhị đệ, Long Tam, Lăng Phong và Khuất Đao Tuyệt uống rượu ở Vân Dương tông, cảm giác cũng không tệ lắm, ít nhất khiến ta không cần nghĩ về tỷ tỷ nữa.

Tóm tắt:

Chương truyện xoay quanh mối quan hệ giữa Lục Thiếu Du và Độc Cô Cảnh Văn khi họ bàn về những bảo vật và linh khí. Độc Cô Cảnh Văn tặng cho Lục Thiếu Du một kiện hồn khí và một ngọc giản chứa linh kỹ, trong khi Lục Thiếu Du cũng tặng nàng Trú Nhan đan. Họ trao đổi những khoảnh khắc thân mật, cho thấy tình cảm sâu sắc giữa hai người. Bên cạnh đó, Dương Quá và Tử Yên gặp gỡ, cùng bàn luận về trà và những suy tư về cuộc sống, thể hiện sự kết nối và tâm tư của các nhân vật.