- Được rồi, nếu nàng bảo ta ra ngoài thì ta sẽ trở về Phi Linh môn.

Lục Thiếu Du giả vờ buồn bã rồi quay đầu đi.

- Chàng dám! Nhanh trở về cho thiếp!

Lữ Tiểu Linh lớn tiếng quát, có vẻ như nàng đã quên mất tình trạng mình đang trần truồng, lập tức nhảy tới chặn trước mặt Lục Thiếu Du.

Một thân thể trắng nõn như ngọc ngay lập tức xuất hiện trước mắt Lục Thiếu Du, vẻ mềm mại, uyển chuyển khiến hắn cảm thấy nóng bừng. Sự quyến rũ của thân thể hoàn mỹ ấy, từ dung mạo xinh đẹp, nét ngũ quan thanh thoát, đến bộ ngực căng đầy và đôi chân thon gọn, tất cả đều tỏa ra một khí chất hấp dẫn, mê hoặc vô cùng.

Đột nhiên, khi thấy thân thể đó, ánh mắt Lục Thiếu Du liền bị hút chặt. Hắn cảm nhận rõ ràng sức hút của nàng, khiến cho thần kinh của hắn dường như bị kích thích.

- Chàng còn dám nhìn sao?

Lữ Tiểu Linh xinh đẹp quát, lập tức đưa tay che đôi ngọc thỏ kiêu hãnh của mình. Nhưng khi che mặt trên thì lại để lộ bên dưới, làm cho nàng bối rối không biết làm sao.

Lục Thiếu Du lúc này không còn để tâm nữa, ánh mắt thất thần nhìn thân thể đầy quyến rũ. Cái bụng trơn mịn khiến ai cũng phải thèm muốn, giữa hai chân có một vùng tóc mịn màng như thảm cỏ mềm mại.

- Tiểu Linh, trong tình huống này có lẽ nàng nên che mắt ta thì sẽ tốt hơn.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói với Lữ Tiểu Linh.

- Sắc lang!

Lữ Tiểu Linh lúc này mới nhận ra vấn đề, vội vàng đưa tay về phía hắn.

- Để lão công ôm một cái nào.

Lục Thiếu Du cười khẽ rồi lập tức kéo thân thể nàng vào lòng.

Bị Lục Thiếu Du ôm chặt, thân thể Lữ Tiểu Linh run lên, khuôn mặt ửng hồng, ngượng ngùng nói:

- Sắc lang, giữa ban ngày ban mặt chàng định làm gì đấy?

- Có một số chuyện ban ngày vẫn có thể làm.

Nhìn vẻ mặt của Lữ Tiểu Linh lúc này, thực sự nàng đang khiêu khích hắn, hắn có thể nào nhịn được chứ?

- Không được!

Lữ Tiểu Linh biết rõ Lục Thiếu Du đang tính làm gì nên lập tức giãy giụa.

- Cửu biệt thắng tân hôn, nàng có thể từ chối sao?

Lục Thiếu Du nở một nụ cười gian xảo, cảm nhận cơ thể mê người áp sát vào ngực mình, hơi thở của hắn nhanh dần, không chút do dự ôm chặt Lữ Tiểu Linh.

- Không được, sắc lang nhà chàng!

Lữ Tiểu Linh tiếp tục giãy dụa, nhưng không thể thoát khỏi vòng tay của hắn.

Lục Thiếu Du đặt thân thể mềm mại xuống giường, dùng tay bố trí một đạo cấm chế bên ngoài, tránh không để ai quấy rầy. Ngay lập tức, thân thể hắn đặt lên thân thể Lữ Tiểu Linh.

- Chàng...

Lữ Tiểu Linh còn muốn nói gì, nhưng đôi môi đã bị ngăn lại, lập tức không nói nên lời, thân thể mềm mại của nàng run rẩy. Đôi tay vốn đang đấm hắn giờ phút này bám lấy cổ hắn, dưới sự tiếp xúc thân mật như vậy, nàng cũng bắt đầu đáp lại.

Sự đáp lại của Lữ Tiểu Linh khiến Lục Thiếu Du càng không thể kiềm chế được, đôi tay không ngừng di chuyển trên cơ thể nàng. Một tay hắn đặt trên đôi ngọc thỏ cao vút, tay còn lại thì mò mẫm dưới bờ mông kiêu sa của nàng. Cảm giác từ bờ mông tròn đầy truyền đi khiến toàn thân hắn rạo rực.

Lữ Tiểu Linh không ngừng giãy giụa trước sự khiêu khích đó, tiếng hừ hừ dễ thương phát ra trong lúc thân thể nàng run lên, vẻ mặt nàng lúc này thật sự đủ sức khiến người khác phát cuồng.

Một lát sau, Lục Thiếu Du cởi bỏ y phục trên người, cơ thể nam tính của hắn đi vào nơi mềm mại, lập tức hòa quyện sinh mệnh với nhau. Sau nửa canh giờ, tâm hồn hai người đều rung động, khắp người tràn ngập cảm giác thỏa mãn, một cỗ nhiệt lưu tuôn ra. Trong phòng dần trở lại yên tĩnh.

- Tiểu thư, Vương trưởng lão tới tìm cô gia.

Một lúc sau, giọng của nha hoàn bên ngoài vang lên.

- Sắc lang, chàng còn không mau đứng dậy!

Trên giường, Lữ Tiểu Linh tức giận nhìn Lục Thiếu Du với ánh mắt phẫn nộ.

- Ài...

Lục Thiếu Du thở dài, xem ra cha vợ đã biết tình hình rồi. Không ngờ lại nhanh chóng gọi hắn như vậy, có lẽ khoảng thời gian này cha vợ không được tốt lắm.

- Hôn lão công một cái nữa.

- Chàng, cha thiếp đang gọi chàng đó.

- Không sao, chút nữa ta đi cũng không muộn.

- A, không được...

...

- Ra mắt Lục chưởng môn.

Một lát sau, Lục Thiếu Du đi ra khỏi đình viện liền nhìn thấy Vương trưởng lão.

- Ngại quá, để Vương trưởng lão phải chờ lâu rồi.

Lục Thiếu Du cười hạnh phúc.

- Không sao, chưởng môn đang đợi Lục chưởng môn, mau đi thôi.

Vương trưởng lão nhìn Lục Thiếu Du, lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang chu lên của Lữ Tiểu Linh, ông cũng không khó đoán ra hai người vừa làm gì. Dù sao, đều là thanh niên, ông cũng có thể hiểu được.

Để Tiểu Long và Thiên Sí Tuyết Sư ở lại trong đình viện của Lữ Tiểu Linh, Lục Thiếu Du lập tức theo Vương trưởng lão đi tới chỗ của Lữ Chính Cường.

- Ra mắt Vương trưởng lão, cô gia.

Một lát sau, hai người tới một đình viện tinh xảo, các đệ tử Linh Thiên môn bên ngoài đình viện lập tức hành lễ.

Trong đình viện vô cùng tao nhã, khi Lục Thiếu Du bước vào, từ trong lư hương tinh xảo tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng khiến lòng người thoải mái, dường như còn có tác dụng tĩnh tâm.

- Tiểu tế ra mắt nhạc phụ.

Lục Thiếu Du hành lễ, trong phòng có một thân ảnh đang ngồi trước bàn, ánh mắt lạnh lùng mà nghiêm nghị, khí thế mạnh mẽ. Đó chính là Lữ Chính Cường.

- Tiểu tử vô liêm sỉ, trở về Phi Linh môn cũng không đến chỗ ta. Tới Linh Thiên môn cũng không đến gặp ta mà lại chạy thẳng tới chỗ Tiểu Linh. Hừ!

Lữ Chính Cường trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, rất tự nhiên tỏa ra một khí thế mạnh mẽ.

Khi ánh mắt ông nhìn Lục Thiếu Du, hắn cũng cảm nhận được sự thay đổi. Giờ đây, khí tức trên người Lục Thiếu Du thậm chí khiến ngay cả bản thân ông cũng không thể nhận ra. Nhưng vô hình chung, ông cảm giác được thực lực của tiểu tử này có lẽ đã đạt đến một trình độ đáng sợ.

- Nhạc phụ, không phải con đã tới rồi sao? Chẳng lẽ người không thấy vui?

Lục Thiếu Du mỉm cười, lấy ra năm hộp ngọc đưa cho Lữ Chính Cường, vẻ mặt cung kính.

Lữ Chính Cường vẫn đang trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, khi thấy hắn lấy ra năm hộp ngọc, lúc này nét mặt mới có chút dịu lại. Sau đó, ông nghi ngờ nhận lấy hộp ngọc, trong lòng nghĩ thầm không biết bên trong có gì tốt. Tiểu tử này vốn dĩ chỉ biết chiếm đoạt lợi ích của người khác, muốn hắn đưa ra thứ gì tốt, tuyệt đối là chuyện không thể nào.

Nhận lấy hộp ngọc, Lữ Chính Cường vốn nghĩ rằng bên trong chẳng có gì, nhưng vẫn cảm thấy hiếu kỳ mà mở ra. Trong hộp ngọc là một linh quả không màu, không vị, thậm chí không có một chút khí tức nào.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Lục Thiếu Du và Lữ Tiểu Linh có những khoảnh khắc thân mật trong khi Lữ Chính Cường gọi Lục đến gặp. Mặc dù di sản của cả hai là một phần quan trọng trong mối quan hệ giữa họ, sự quyến rũ và cám dỗ giữa cả hai khiến tình cảm trở nên mãnh liệt hơn. Khi Lục Thiếu Du xuất hiện trước Lữ Chính Cường, tình hình càng trở nên căng thẳng khi ông nhận ra sự thay đổi mạnh mẽ trong khí chất và thực lực của Lục, gợi lên sự nghi ngờ và tò mò về mục đích của hắn.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương truyện, Lục Thiếu Du thu hồi Hỏa Long đỉnh và cảm nhận sự tăng tiến khí tức của Huyết Mị và Hắc Hùng. Khi đến Linh Thiên môn, hắn nhận được sự chào đón của các đệ tử và phân phát đan dược. Cuối cùng, Lục Thiếu Du tìm đến Lữ Tiểu Linh, nhưng tình cờ gặp cảnh không ngờ khi nàng đang trong bồn tắm. Cảm xúc của hai nhân vật chuyển từ ngạc nhiên sang hài hước trong một tình huống nhạy cảm. Câu chuyện cung cấp cái nhìn sâu sắc về mối quan hệ giữa họ và những biến động xung quanh.