Ngân Linh Huyễn Thử mang trong mình dòng máu đặc biệt mạnh mẽ của linh thú, có thể nói rằng huyết mạch của nó không hề thua kém Thiên Sí Tuyết Sư bao nhiêu, sức mạnh vượt trội, và khả năng biến hóa rất khó lường.
Lục Thiếu Du một lần nữa nhìn chăm chú vào thiếu nữ bên cạnh. Lữ Tiểu Linh có thân phận gì mà lại có được những yêu thú, linh thú như Thiên Sí Tuyết Sư và Ngân Linh Huyễn Thử?
Lục Thiếu Du lên tiếng:
– Tiểu thư là Linh Giả, việc sử dụng yêu thú bảo vệ bản thân là hợp lý, nhưng việc không thích sử dụng yêu thú thì có hợp lý không?
Lữ Tiểu Linh đáp:
– Phụ thân cũng đã nói như vậy, nhưng ta vẫn thích Thiên Sí Tuyết Sư, nó đáng yêu hơn. Ta muốn điều khiển cả hai con, nhưng không ngờ chúng nó lại bỏ chạy mất.
Lục Thiếu Du hỏi:
– Chúng nó mạnh đến mức nào?
Đây mới chính là điều mà Lục Thiếu Du quan tâm nhất, tâm trí hắn chợt nảy ra một ý định xấu xa.
Lữ Tiểu Linh cho biết:
– Thiên Sí Tuyết Sư là nhị giai hậu kỳ, còn Ngân Linh Huyễn Thử là nhị giai trung kỳ. Chúng rất mạnh, một mình ta không thể đối phó nổi, nên cần tìm thêm linh lực cấp Vũ Phách hỗ trợ.
Lục Thiếu Du trả lời:
– Nhưng ta chỉ là Vũ Sĩ.
Hắn thầm tính toán trong đầu.
Lữ Tiểu Linh nói tiếp:
– Miễn là có thể thử sức một lần, ngươi hãy ngăn cản Thiên Sí Tuyết Sư để ta có thời gian đối phó với Ngân Linh Huyễn Thử trước, sau đó chúng ta mới xử lý Thiên Sí Tuyết Sư.
Lục Thiếu Du hỏi:
– Sơn mạch Lan Lăng lớn như vậy, làm sao tiểu thư tìm ra bọn chúng?
Lữ Tiểu Linh đáp:
– Trên người Ngân Linh Huyễn Thử có linh hồn lực mà ta đã phát hiện, nhưng chưa thành công. Chỉ cần tới gần nó là ta có thể xác định được vị trí của chúng.
Lục Thiếu Du lẩm bẩm:
– À.
Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một suy nghĩ không hay, tất nhiên không phải nhằm vào Lữ Tiểu Linh mà là Thiên Sí Tuyết Sư. Đối với hắn, Thiên Sí Tuyết Sư quan trọng hơn nhiều so với Lữ Tiểu Linh.
Lục Thiếu Du cũng là một người đàn ông bình thường, đang trong độ tuổi sung sức. Hắn rất thích đẹp và bị cuốn hút bởi nhan sắc, nhưng nếu là một người phụ nữ xinh đẹp, tốt nhất là không nên chạm vào. Lục Thiếu Du không quen biết Lữ Tiểu Linh và cũng biết rằng bối cảnh của nàng không hề tầm thường, và nếu chơi với lửa, hắn có thể gặp nguy hiểm. Tóm lại, Thiên Sí Tuyết Sư quan trọng hơn.
Hắn đang tìm một con yêu thú bay lượn, mà Thiên Sí Tuyết Sư, với thuộc tính phong hệ, là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa, với thực lực nhị giai hậu kỳ, loại yêu thú có huyết mạch mạnh mẽ này sau khi tăng trưởng sẽ rất khó kiểm soát, hoặc nên nói là những Linh Giả bình thường không thể điều khiển được nó.
Bầu trời tối đen như mực, trước mặt xe ngựa sáng ánh đèn, đủ để đàn ngựa tiếp tục chạy. Trong thùng xe khá thoải mái, chỉ hơi xóc nhưng không gian nhỏ hẹp, chỉ có một hàng ghế ngồi.
Lục Thiếu Du và Lữ Tiểu Linh ngồi cạnh nhau, gần như dán sát vào nhau. Khi xe ngựa xóc nảy, hai cơ thể gần nhau tạo ra sự ma sát.
Lục Thiếu Du vốn định tâm trạng nghiêm túc, nhưng sự gần gũi và hương thơm tỏa ra từ Lữ Tiểu Linh, cộng với những đường cong nóng bỏng của nàng, khiến cho tâm trí hắn không dễ dàng giữ vững. Cặp ngực của nàng ép sát, tạo thành rãnh sâu. Ngay lúc này, khi ở bên cạnh Lữ Tiểu Linh, Lục Thiếu Du cảm thấy như phần dưới của mình đang "chào cờ".
Lữ Tiểu Linh bất chợt liếc về phía Lục Thiếu Du, đôi mắt khép hờ, hàng mi run rẩy, với vẻ ngây thơ hỏi:
– Ngươi nhìn ta làm gì? Người ta nói rằng đàn ông nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ là có ý đồ xấu, có phải ngươi là người như vậy không?
Lục Thiếu Du đáp:
– Ai đã nói với tiểu thư rằng đàn ông nhìn chằm chằm vào phụ nữ thì là háo sắc? Trên thế giới này ngoài đàn ông ra thì chỉ có phụ nữ, phải chăng không có đàn ông nào được phép ngắm nhìn phụ nữ sao?
Hắn thầm nghĩ:
– Nữ nhân này thật sự ngây thơ hay đang giả bộ khờ? Cần phải cẩn thận, không thể để mình bị vướng vào.
Lữ Tiểu Linh tiếp:
– Ngươi nói cũng đúng, nhưng ánh mắt của ngươi nhìn ta có vẻ hơi lạ.
Có lẽ vì ngồi lâu khiến Lữ Tiểu Linh đau lưng, cộng với việc mặc giáp da chật chội, nên nàng bắt đầu cựa quậy.
Lục Thiếu Du thầm nhủ:
– Bất luận nam nhân nào ngồi bên cạnh nàng, trong không gian tối tĩnh này, đều sẽ cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng hắn không dám nói ra.
Cảnh tiếp theo khiến Lục Thiếu Du gần như sụp đổ. Lữ Tiểu Linh thường xuyên khom người, rồi lại ngước đầu lên tạo thành những đường cong tuyệt đẹp trước mắt hắn.
Khi Lữ Tiểu Linh khom người, Lục Thiếu Du hơi cúi đầu và thấy rõ bên trong bộ giáp da của nàng chỉ có một chiếc áo ngực mỏng manh, chỉ đủ che chắn một nửa bầu ngực. Bên cạnh đó, những đường cong hấp dẫn kia lắc lư theo mỗi cử động.
Lục Thiếu Du suýt nữa chảy máu mũi, tự nhủ:
– Ôi, thật sự là một sự cám dỗ khiến người ta phạm tội!
Hắn vội vàng nhìn về hướng khác nhưng không thể cản nổi cái nhìn trộm.
– Chân quá mỏi.
Lữ Tiểu Linh không hề nhận thấy vẻ khác thường của Lục Thiếu Du, nàng duỗi thẳng chân dài, những mảnh vải mỏng ôm sát như vớ da bó bên trong.
Cặp đùi thon thả của nàng chồng lên nhau, ma sát ngay trước mắt Lục Thiếu Du, kèm theo cái mông vểnh lên cọ xát vào người hắn theo từng nhịp rung lắc của xe ngựa. Hắn cảm thấy máu nóng dồn lên não, như sắp trào ra từ mũi.
Lục Thiếu Du chửi thầm:
– Đáng chết, không thể chơi trò dụ dỗ kiểu này!
Hắn ép mình nhắm mắt lại, bình tĩnh cũng tốt hơn một chút.
Thời gian trôi đi chậm rãi, xe ngựa chạy nhanh như bay. Đêm khuya, bầu trời tối đen như mực. Trăng đã lên cao, ánh sao nhấp nháy, thỉnh thoảng có viên sao lạnh lẽo xẹt nhanh qua bầu trời tối. Gió nhẹ nhàng thổi qua, chạm vào xe ngựa, phát ra những âm thanh dịu nhẹ.
Ánh trăng không quá sáng, chỉ chiếu xuống mặt đất khiến một chiếc xe ngựa lao nhanh qua đường cái.
Trong thùng xe, Lục Thiếu Du và Lữ Tiểu Linh luôn giữ im lặng. Lữ Tiểu Linh tò mò nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm, vẻ mặt nghi hoặc.
Đến khi trời tờ mờ sáng, Lục Thiếu Du mới mở mắt ra, liếc nhìn Lữ Tiểu Linh đang ngồi cạnh mình, hỏi:
– Tiểu thư nhìn ta chằm chằm cả đêm làm gì?
Lữ Tiểu Linh hỏi lại:
– Ta thấy ngươi rất kỳ lạ. Từ lúc ta ra ngoài, tất cả đàn ông đều thích nhìn ta, chỉ có ngươi là không. Chẳng lẽ vì ta không đẹp sao?
Lục Thiếu Du nhìn thẳng vào mắt Lữ Tiểu Linh:
– Tất nhiên không phải, chỉ vì tiểu thư quá đẹp, ta sợ rằng nếu nhìn lâu sẽ không thể kiểm soát được mình.
Lữ Tiểu Linh lại tò mò hỏi:
– Tại sao ngươi lại không thể kiểm soát được mình? Nếu như không kiểm soát được thì ngươi sẽ làm gì? Cho ta biết được không?
Lục Thiếu Du gần như đứt dây thần kinh, rõ ràng nàng đang dụ dỗ hắn.
Đột nhiên, xe ngựa dừng lại, xa phu từ bên ngoài nói vọng vào:
– Tiểu thư, chúng ta đã đến Lan Lăng sơn. Ta không dám đi tiếp. Mời các ngài xuống xe tại đây.
Lữ Tiểu Linh nói:
– Chúng ta xuống thôi.
Nàng nhảy xuống trước.
Khi Lục Thiếu Du xuống xe, dãy sơn mạch trải dài trước mắt hắn, không phải là Sơn mạch Vụ Đô nhưng cũng rất lớn và không thấy được điểm kết thúc.
Dãy núi ở xa không giống như Sơn mạch Vụ Đô đầy rẫy rừng rậm, mà là những ngọn núi trập trùng, thỉnh thoảng mới có một khu rừng sâu nằm ở giữa.
Lữ Tiểu Linh tiến đến trước mặt một lão xa phu khoảng năm mươi tuổi:
– Đây cho ngươi.
Cô lấy ra một nắm kim tệ khoảng bốn, năm chục khối và đưa cho lão phu.
Lão phu vui mừng cảm ơn, sau đó lái xe rời đi. Lục Thiếu Du từng nghĩ chiếc xe ngựa này là của Lữ Tiểu Linh, ai ngờ nàng lại chỉ thuê xe.
Chương truyện thể hiện cuộc hội thoại giữa Lục Thiếu Du và Lữ Tiểu Linh về sức mạnh của yêu thú và linh thú. Lữ Tiểu Linh, một Linh Giả, sở hữu hai yêu thú mạnh mẽ nhưng cũng phải đối mặt với thực tế là một mình không thể kiểm soát được chúng. Qua sự gần gũi và những tình huống khó xử trong xe ngựa, tình cảm giữa hai nhân vật dần trở nên phức tạp. Lục Thiếu Du cảm thấy bị cuốn hút bởi Lữ Tiểu Linh nhưng cũng lo sợ về bối cảnh của nàng. Cuối chương, họ đến Lan Lăng sơn, nơi Lữ Tiểu Linh trả tiền thuê xe cho lão xa phu.
Lục Thiếu Du, sau khi nghe Lưu Nhất Thủ thông báo về việc tuyển Vũ Giả đi Lan Lăng sơn, bất ngờ gặp phải Lữ Tiểu Linh, một thiếu nữ xinh đẹp và mạnh mẽ. Cô muốn tìm lại những yêu thú mà cô đã đánh mất, trong đó có Thiên Sí Tuyết Sư, một yêu thú mạnh mẽ. Lữ Tiểu Linh quyết định kéo Lục Thiếu Du đi cùng, mặc cho sự phản đối của anh. Họ phải đối mặt với nhiều thử thách để thu phục yêu thú, đồng thời Lục Thiếu Du cũng nhận ra sự nguy hiểm từ thực lực của Lữ Tiểu Linh.
Ngân Linh Huyễn ThửLục Thiếu DuLữ Tiểu LinhThiên Sí Tuyết Sư