Lão gia hỏa kia bắt nạt con. Nhiều bùa hộ mệnh đến như vậy, tiểu gia hỏa càng không kiêng kỵ chút nào.

- Làm người thì phải thành thật, ngươi còn dám nói ngươi không cầm, vậy đây là cái gì?

Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ thay đổi, tiến tới trước mặt tiểu gia hỏa rồi móc một bình nhỏ trong ngực của nó ra. Tiểu gia hỏa này muốn trốn nhưng không thể thoát khỏi tay Lục Thiếu Du.

- Cái này….

Nhân chứng và vật chứng đều đã có đủ, bất chợt tiểu gia hỏa không biết nói gì. Nó nhìn xung quanh rồi òa khóc, giống như đang chịu ủy khuất.

- Bản thân ngươi làm sai còn muốn khóc sao?

Lục Thiếu Du nhìn tiểu gia hỏa với ánh mắt sắc bén, đặt nó xuống đất và hỏi:

- Ngươi có nhận lỗi không?

Tiểu gia hỏa nhìn Lục Thiếu Du mà sững sờ, chưa từng có ai dám thẩm vấn nó như vậy. Nó liếc nhìn mọi người, khóc còn to hơn.

- Đến đây, để nãi nãi ôm nào.

La Lan thị thấy thương cảm, lập tức tiến tới định ôm tiểu gia hỏa.

- Mẫu thân, hôm nay nếu tiểu gia hỏa này không nhận sai thì không ai được bênh nó. Chúng ta xem nó còn dám trộm đồ của người khác nữa hay không.

Lục Thiếu Du nói trong khi ngăn cản La Lan thị. Thói quen này của tiểu gia hỏa không tốt, dù mọi người cưng chiều nó nhưng cũng đã làm hư nó.

- Bảo bảo, trộm đồ là không tốt. Nhanh nhận lỗi đi.

La Lan thị do dự một lát, cũng biết con trai mình nói có lý, nên ngay lập tức bảo tiểu gia hỏa.

- Ô ô...

Thấy mọi người không chú ý tới mình, tiểu gia hỏa lau nước mắt, vụng trộm liếc nhìn rồi lại khóc lớn.

- Còn dám khóc, trước tiên mau quỳ xuống, quỳ đến khi nào biết sai thì thôi.

Lục Thiếu Du quát. Tiểu gia hỏa này rất láu lỉnh. Nếu không khiến nó biết thân biết phận, sợ rằng sau này sẽ rất khó thành tài. Vì vậy lần này hắn phải nghiêm khắc một chút.

- Ta không quỳ.

Nghe Lục Thiếu Du nói vậy, tiểu gia hỏa giật mình, sững sờ. Sau đó, nó nhìn Lục Thiếu Du và nói:

- Nam tử hán, đại trượng phu, ta không quỳ.

- Chỉ là một tiểu bất điểm sao có thể coi là nam tử hán đại trượng phu? Ai nói cho ngươi như vậy?

Lục Thiếu Du sững sờ, tiểu gia hỏa này cũng có chút ý chí.

- Tiểu Bạch thúc thúc nói.

Tiểu gia hỏa chỉ vào Lục Tiểu Bạch.

Lục Tiểu Bạch lập tức cười lớn, đây đúng là lời hắn đã nói, không ngờ tiểu gia hỏa lại nói ra với khí thế như vậy.

Trong lòng Lục Thiếu Du muốn cười nhưng sắc mặt vẫn nghiêm túc, nhìn tiểu gia hỏa và nói:

- Vậy ngươi có biết nam tử hán đại trượng phu dù có sai cũng phải biết thừa nhận không, không thể lén lút như vậy. Làm như thế sẽ khiến người khác xem thường ngươi.

Nhìn Lục Thiếu Du, tiểu gia hỏa dường như hiểu nhưng cũng không hiểu lắm, do dự một lát, vội chạy tới bên Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh và nói:

- Đông bá bá, xin lỗi người, yêu linh đan là con trộm. Lần sau con không dám nữa, nhưng không phải là con sai, mà là người không cho con yêu linh đan nên con mới trộm.

- Tiểu gia hỏa này, nhận lỗi là tốt rồi.

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh mỉm cười nói:

- Vậy con nói cho ta biết xem con muốn yêu linh đan làm gì?

- Con muốn cho Bảo Nhi và Bối Nhi, bằng không bọn họ cũng không chơi cùng con.

Tiểu gia hỏa bất đắc dĩ nói, nó trộm yêu linh đan cũng vì bị ép, những món đồ chơi kia nó cũng không thể ăn được, nên chẳng hứng thú mà đi trộm.

- Thì ra là vậy.

Ánh mắt Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh khẽ đảo, nhìn tiểu gia hỏa và hỏi:

- Vậy sao không nói thẳng cho ta nghe?

- Con đã hỏi nhưng người cũng không cho a.

Tiểu gia hỏa đáp, thực sự nó đã từng hỏi qua, nếu không cũng không đi trộm.

- Tốt, nhận sai là tốt rồi.

Lục Thiếu Du mỉm cười, tục ngữ có câu ba tuổi định tám mươi. Hiện tại chính là thời điểm tiểu gia hỏa này cần được giáo dục nhất, tính cách sau này không thể thoát khỏi sự dạy bảo hiện tại.

Tiểu gia hỏa nhìn Lục Thiếu Du, vô thức cảm nhận được sự uy nghiêm nên thành thật đứng tại chỗ, giống như sợ Lục Thiếu Du sẽ phạt nó lần nữa vậy.

- Nói cho ta biết lớn lên ngươi muốn làm gì?

Lục Thiếu Du nhìn tiểu gia hỏa và hỏi.

Tiểu gia hỏa nhìn Lục Thiếu Du, do dự một chút rồi nghiêm túc nói:

- Về sau ta muốn ăn sung mặc sướng, còn muốn lấy bảy thiên kim, đại tiểu thư gì đó. Thứ hai con chưa nghĩ tới.

- Cái gì?

Nghe tiểu gia hỏa nói xong, tất cả mọi người đều ngẩn ra, gần như tất cả nữ nhân ở đây đều bật cười.

Lục Thiếu Du cũng im lặng, tiểu gia hỏa này mới có mấy tuổi mà đã trưởng thành như vậy. Sắc mặt hắn nghiêm lại, hỏi:

- Ai dạy ngươi nói như vậy?

- Cũng là Tiêu Bạch thúc thúc dạy ta.

Tiểu gia hỏa thấy sắc mặt mọi người, tự dưng cảm thấy không ổn, như thể câu chuyện mọi người không hoan nghênh cho lắm, nên lập tức "bán đứng" người đứng sau.

- Lục Tiểu Bạch.

Tất cả mọi người đều nhìn Lục Tiểu Bạch với ánh mắt muốn giết người, đặc biệt là tiểu thư nhà họ Lưu, ánh mắt như muốn phóng ra lửa.

- Đây không phải là ta nói. Là câu mà trước kia công tử dạy ta, công tử quên rồi sao?

Lục Tiểu Bạch dùng vẻ mặt cầu xin nói. Những lời này là do công tử dạy hắn, trong lúc vô tình hắn lại nói ra với tiểu gia hỏa, không ngờ tiểu gia hỏa lại nhớ kỹ như vậy.

- Là ta sao? Tại sao có thể là ta được? Ta không phải loại người như vậy, nhân phẩm của ta vô cùng tốt nha.

Lục Thiếu Du trừng mắt nhìn Lục Tiểu Bạch, hình như hắn đã từng nói qua những lời này, nhưng tiểu gia hỏa không thể nói ra làm hỏng hình tượng của hắn hiện tại.

- Thiếu Du, chàng dạy thật tốt a, kết cấu cùng nhau làm chuyện xấu.

Vân Hồng Lăng và Lữ Tiểu Linh nhìn Lục Thiếu Du với ánh mắt dữ dội, cũng không vì có đông người mà nể tình.

Ha ha…

Thấy Lục Thiếu Du kinh ngạc, Bạch Toa Toa, Tân Hiểu Kỳ không thể nhịn được mà cười phá lên.

- Cái gì gọi là cấu kết với nhau làm việc xấu?

Tiểu gia hỏa nhìn Lục Thiếu Du, có chút hứng thú hỏi.

- Về sau lớn lên ngươi sẽ biết.

Lục Thiếu Du hờn dỗi nói.

Ầm ầm.

Đúng lúc này, trong một đình viện phía hậu sơn bỗng dưng lay động. Mọi người lập tức nhìn về ngọn núi xa xa. Trên bầu trời lúc này đã xuất hiện sự thay đổi, không biết từ đâu xuất hiện một cỗ năng lượng ngập trời kéo tới, không ngừng khuếch tán ra xung quanh. Những người có thực lực thấp dưới sức ép này đã bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Đồng thời, một cỗ năng lượng từ thiên địa xoay quanh không trung rồi tuôn xuống dưới ngọn núi. Không gian chấn động mạnh mẽ, một cỗ năng lượng vô hình trong thiên địa giống như một vết nứt trong không gian không ngừng lượn lờ trên không trung.

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện, Lục Thiếu Du đối mặt với tiểu gia hỏa trộm đồ và yêu cầu nó nhận lỗi. Tiểu gia hỏa khóc lóc và không muốn quỳ, nhưng bị Lục Thiếu Du nghiêm khắc giáo dục. Đồng thời, tiểu gia hỏa bày tỏ những ước mơ ngây thơ về tương lai, khiến mọi người cười. Đột nhiên, không khí trở nên căng thẳng khi một cỗ năng lượng mạnh mẽ xuất hiện, gây ra sự rối loạn trong không gian xung quanh. Điều này mở ra một bước chuyển lớn trong mạch truyện.

Tóm tắt chương trước:

Chương truyện diễn ra với cảnh Lục Thiếu Du thông báo cho Đoan Mộc Hồng Chí về cơ hội thi thố với các đệ tử của các sơn môn lớn. Đoan Mộc Hồng Chí đầy hào hứng, trong khi Y Y bối rối khi gặp lại Lục Thiếu Du. Cuộc trò chuyện giữa hai người hé lộ những mối quan hệ và động thái trong giới võ lâm, đặc biệt là sự hỗ trợ của Đạm Đài Tuyết Vi đối với Đoan Mộc gia. Tuy nhiên, tình hình trở nên kịch tính khi Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh tìm kiếm yêu linh đan, gây ra sự hỗn loạn trong đình viện. Câu chuyện mở ra nhiều vấn đề hấp dẫn về tình bạn cũng như những mối quan hệ phức tạp giữa các nhân vật.