Lục Thiếu Du nhướng mày, một lần nữa nhìn chằm chằm vào nữ nhân nằm trên giường ngọc. Vết thương của nàng ta có vẻ rất kỳ lạ.

Thiên Độc Yêu Long truyền âm hỏi Lục Thiếu Du:

- Chưởng môn có nắm chắc không?

Lục Thiếu Du liếc nhìn nữ nhân trên giường ngọc, rồi trả lời:

- Vấn đề không lớn, chỉ là bị người ta bày ra một số thủ đoạn nham hiểm nhằm khống chế linh hồn.

Lục Thiếu Du kiểm tra, phát hiện trong tâm trí của Thải Vân Yêu Tước có một linh hồn lực đang xâm thực vào linh hồn của nàng, với mục đích là khống chế. Có vẻ như người ra tay đã gặp chút rắc rối khi hành động, cộng thêm linh hồn của Thải Vân Yêu Tước khá mạnh nên nàng vẫn có thể kiên cường chống đỡ đến tận bây giờ. Nhưng nếu không có biện pháp cấp thời thì chỉ sau vài ngày, Thải Vân Yêu Tước sẽ không thể chịu đựng được nữa, và lúc đó chắc chắn sẽ chết.

Một lát sau, Vân Dao cùng mấy trưởng lão trở về, mang theo năm người. Trong số đó có ba nam nhân trung niên, một lão nhân và một bà lão. Lục Thiếu Du chú ý đến ba người và ánh mắt hắn chợt lóe lên. Hắn cảm nhận được khí thế vô hình từ nhóm năm người đó, trong đó có hai nhân loại và ba yêu thú. Bà lão mặc áo đỏ, ánh mắt âm trầm, tu vi đạt tới bát giai sơ kỳ. Hai nam nhân trung niên, một người có dáng dấp như chim ưng và mũi khoằm, tu vi không thấp, thuộc thất giai hậu kỳ. Hai nhân loại khiến Lục Thiếu Du hơi tò mò; nam nhân trung niên có tu vi Vũ Suất lục trọng, người còn lại có khí tức Linh Vương, tựa như là Linh Vương ngũ trọng.

Vân Dao đi vào phòng và hỏi bà lão:

- Hỏa Hồng trưởng lão, Hàm nhi đã hôn mê một tháng, người của trưởng lão thật sự có thể chữa khỏi không?

Bà lão nhìn Vân Dao, đáp:

- Vân tộc trưởng yên tâm, linh phó của tộc trưởng tôi đã đến thì chắc chắn sẽ có cách. Chỉ cần Vân tộc trưởng đồng ý điều kiện của tộc trưởng tôi là được.

Ánh mắt bà lão tự tin như thể đã chắc chắn có thể chữa khỏi cho nữ nhân trên giường ngọc.

Mắt Vân Dao chớp chớp, cắn răng nói:

- Chỉ cần chữa khỏi cho tiểu nữ, tôi sẽ đồng ý điều kiện.

Bà lão mỉm cười:

- Như vậy là được, vết thương của công chúa cứ giao cho ta.

Bà lão nhìn về phía Linh Vương ngũ trọng, nói:

- Đi xem vết thương của công chúa, xem có thể chữa được không.

Linh Vương ngũ trọng lập tức lên tiếng:

- Tuân lệnh!

Hắn đi về phía nữ nhân trên giường ngọc.

Ánh mắt Lục Thiếu Du trở nên âm trầm, quát:

- Lui xuống cho ta!

Hắn khó khăn lắm mới vào được tộc Thải Vân Yêu Tước, và nếu chữa khỏi cho công chúa Thải Vân Yêu Tước, hắn sẽ có được Yêu Linh Tinh. Đối với người khác có lẽ sẽ bó tay, nhưng với Lục Thiếu Du thì không khó để chữa bệnh cho công chúa. Hắn không thể để cơ hội tốt như vậy trôi qua. Nếu để Linh Vương ngũ trọng nhúng tay vào thì hắn sẽ ra về tay không. Đối với Lục Thiếu Du, việc có được Yêu Linh Tinh là điều quan trọng nhất.

Lời quát của Lục Thiếu Du làm Linh Vương ngũ trọng ngần ngại.

Thiên Độc Yêu Long lên tiếng:

- Vân tộc trưởng, tộc Thải Vân Yêu Tước của người gọi tôi đến chẳng lẽ chỉ để hóng mát sao?

Thiên Độc Yêu Long hiểu rõ ý đồ của Lục Thiếu Du; nếu để những người này chữa cho công chúa, hắn sẽ không còn cơ hội nhận Yêu Linh Tinh.

Vân Dao tộc trưởng hơi ngại ngùng, xin lỗi Thiên Độc Yêu Long:

- Độc Long lão đệ, tôi thật sự xin lỗi, tôi sẽ không để các người đến không, lát nữa tôi sẽ cảm tạ hậu hĩnh. Nhưng tộc Hỏa Vũ Ngốc Ưng có người đảm bảo sẽ chữa lành cho tiểu nữ, nên lần này làm phiền Độc Long lão đệ.

Bà lão áo đỏ nhìn Lục Thiếu Du với ánh mắt rực lửa, hừ lạnh một tiếng:

- Hừ!

Bà lão áo đỏ coi Lục Thiếu Du như người hầu của Thiên Độc Yêu Long, vì linh phó không có địa vị trong yêu thú. Bà lão không xem Lục Thiếu Du ra gì và càng thêm xem thường khí thế trên người hắn.

Bà lão áo đỏ nói với Linh Vương ngũ trọng:

- Mặc kệ đi, mau xem vết thương của công chúa.

Linh Vương ngũ trọng gật đầu, liếc Lục Thiếu Du một cái rồi tiến về giường ngọc.

Tính tình Thiên Độc Yêu Long không phải hiền lành, lúc này đã không thể nhịn được nữa, lớn tiếng quát:

- Đến gọi tôi thì đến, bảo tôi đi thì đi, sao Vân Dao tộc trưởng lại xem tôi như gì?

Vân Dao sắc mặt biến đổi, đang định lên tiếng can thiệp.

Bà lão áo đỏ quay lại nhìn Thiên Độc Yêu Long, nói:

- Các hạ thuộc tộc nào? Tộc Hỏa Vũ Ngốc Ưng tôi muốn cứu công chúa. Tốt nhất các hạ hãy lui ra! Hơn nữa, các ngươi có khả năng cứu người không?

Thiên Độc Yêu Long không thèm quan tâm đến tộc Hỏa Vũ Ngốc Ưng, trừ bốn đại hoàng tộc ra không có yêu thú nào khiến hắn phải lưu ý.

- Tộc Hỏa Vũ Ngốc Ưng là gì, đừng có kêu la trước mặt tôi!

Lời lẽ của Thiên Độc Yêu Long khiến bà lão áo đỏ tức giận quát lại:

- Khốn kiếp, ngươi đang khinh thường tộc Hỏa Vũ Ngốc Ưng ta sao!?

Ánh mắt bà lão thêm phần âm trầm, chú ý đến từng cử động của Thiên Độc Yêu Long.

Vân Dao biến sắc mặt, nói:

- Hai vị hãy nể mặt tôi, làm ơn đừng nóng.

Thiên Độc Yêu Long không dễ dàng giữ bình tĩnh, râu rồng run run, quát:

- Mặt mũi của ngươi? Ngươi không nể mặt ta, tại sao ta phải nể ngươi? Có phải xem ta như đồ chơi không? Ta cho ngươi biết, hôm nay ta đã đến, người này ta phải cứu, không cứu cũng phải cứu!

Ánh mắt bà lão áo đỏ trở nên âm trầm, yêu nguyên ùn ùn dâng lên quanh thân:

- Hừ! Theo ta thấy, ngươi đang cố ý kiếm chuyện.

Không khí trong phòng bắt đầu nóng lên.

Thiên Độc Yêu Long không sợ gây chuyện, yêu nguyên càng dâng cao, như sắp sửa xảy ra đánh nhau:

- Ha ha ha! Gà mái già muốn đánh nhau phải không? Ta chơi với ngươi!

Vân Dao thấy vậy, nét mặt sa sầm, nói:

- Hai vị xem tộc Thải Vân Yêu Tước ta là gì? Xin hai vị hãy tự trọng.

Vân Dao phát ra khí thế của tộc trưởng.

Bà lão áo đỏ và Thiên Độc Yêu Long đều nhìn nhau, ánh mắt chớp động. Dù sao cũng đang ở trong tộc Thải Vân Yêu Tước, cả hai đành thu lại chiến khí.

Vân Dao nhìn vào Thiên Độc Yêu Long và bà lão, nói:

- Độc Long lão đệ, tộc Thải Vân Yêu Tước mời lão đệ đến, vậy hãy để lão đệ ra tay trước đi. Nếu linh phó của lão đệ không thể cứu được, thì mới đến lượt linh phó do Hỏa Hồng trưởng lão đưa tới.

Thiên Độc Yêu Long mắt sáng lên, nói:

- Không thành vấn đề.

Việc chưởng môn tự mình ra tay khiến Thiên Độc Yêu Long không có ý kiến gì.

Bà lão áo đỏ lườm Thiên Độc Yêu Long:

- Được rồi, để xem các người có bản lĩnh gì chữa khỏi được.

Trước đó, người này đã gọi bà là gà mái già, làm bà lão áo đỏ tức giận ngứa ngáy răng.

Lục Thiếu Du nghe vậy, ánh mắt lóe sáng, tiến tới trước mặt công chúa tộc Thải Vân Yêu Tước. Hắn kêu nữ nhân linh lung nâng công chúa ngồi dậy, khoanh chân lại.

Nữ nhân linh lung vốn không muốn nghe lời Lục Thiếu Du, nhưng vì liên quan đến việc cứu chữa cho công chúa nên không càu nhàu gì. Nàng ấy nâng công chúa ngồi dậy và bắt chéo chân lại.

Lục Thiếu Du ngồi trước mặt công chúa, quay đầu nói với Vân Dao:

- Tộc trưởng, linh hồn của công chúa bị một Linh giả bày ra thủ đoạn nham hiểm, vốn là muốn khống chế trong đầu công chúa, nhưng có lẽ giữa đường đã bị quấy nhiễu. Thêm vào đó, linh hồn của công chúa không yếu, nên người kia đã thất bại. Theo đánh giá, công chúa mới vừa đột phá tu vi thất giai trung kỳ không lâu, có thể người bày thủ đoạn này cho công chúa ước chừng là Linh Vương tứ trọng, ngũ trọng.

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện này, Lục Thiếu Du tìm cách cứu công chúa Thải Vân Yêu Tước, người bị khống chế linh hồn bởi một Linh giả. Hắn phát hiện linh hồn của công chúa khá mạnh nên vẫn kiên cường chống đỡ. Vân Dao cùng các trưởng lão đưa đến sự hỗ trợ từ tộc Hỏa Vũ Ngốc Ưng, nhưng Lục Thiếu Du không muốn những người này can thiệp vào chữa trị vì mục tiêu riêng của mình. Thế nhưng, vết thương của công chúa cần phải được cứu chữa khẩn cấp trước khi quá muộn.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Nam nhân trung niên vui mừng khi Thiên Độc Yêu Long đồng ý dẫn linh phó tới tộc Thải Vân Yêu Tước để kiểm tra công chúa bị thương. Lục Thiếu Du tham gia hành trình đầy hồi hộp, mang theo hi vọng có được Yêu Linh Tinh. Khi đến nơi, họ được chào đón bởi các trưởng lão và tộc trưởng Vân Dao. Lục Thiếu Du phát hiện công chúa có vấn đề nghiêm trọng với linh hồn, nhưng tình huống trở nên phức tạp khi tộc Hỏa Vũ Ngốc Ưng đột ngột xuất hiện, tạo nên một trong những bước ngoặt đầy kịch tính cho câu chuyện.