Thoáng chốc, khi công kích của Hoàng Hải Ba chưa kịp chạm tới Lục Thiếu Du, đã có một bóng áo đen lao đến ngăn cản, khói đen dày đặc như mây cuồn cuộn bay lên. Khi Trảo ấn chạm vào làn khói khó ngửi ấy, trong nháy mắt nó đã bị ăn mòn và chuyển thành sương mù.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lạnh lùng nói:
– Chỉ là một trò hề. Nếu ở thời kỳ đỉnh phong, chỉ cần một ý niệm của ta đã có thể biến ngươi thành tro tàn. Hiện tại, chỉ cần ta nhúc nhích một ngón tay cũng đủ để giết ngươi.
Tiếng gào rú vọng lên từ trong khói đen, năng lượng cuồng bạo tàn phá nghiêm trọng, làm nền đất nứt nẻ. Giữa làn khói dày đặc, có một thực thể thú hình giống cọp mà không phải cọp, giống sói mà không phải sói đang gầm rống, đè nặng lên Hoàng Hải Ba. Luồng sức mạnh khổng lồ cùng với tiếng xé không khí chói tai dồn ép mạnh mẽ từ trên xuống.
Với một tiếng "răng rắc", Hoàng Hải Ba vội vàng dựng hộ thân cương, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị phá vỡ. Năng lượng to lớn va chạm khiến gã bay ra xa.
Bùm bùm bùm!
Trên bầu trời vang lên những tiếng nổ lớn, âm thanh vọng lại khắp núi Phi Linh. Hoàng Hải Ba phun ra một ngụm máu hòa với vụn nội tạng, thần sắc tái nhợt. Đòn công kích này đã phá hủy nội tạng của gã.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh hờ hững nhìn Lục Thiếu Du và nói:
– Nếu muốn hỏi gì thì hỏi đi, hắn sắp chết rồi.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh giết chết một Vũ Phách nhẹ nhàng như thể chuyện không có gì to tát.
Lục Thiếu Du mỉm cười đáp:
– Không cần chờ hắn nói gì, ta tự biết.
Hắn tiến lại gần Hoàng Hải Ba, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào gã. Nhìn thấy Lục Thiếu Du đến gần, Hoàng Hải Ba không thể nhúc nhích, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng:
– Ngươi muốn làm gì…?
Lục Thiếu Du lạnh lùng nói:
– Chút nữa ngươi sẽ biết.
Hắn vung tay chụp xuống đầu Hoàng Hải Ba. Với Sưu Linh Thuật, hắn không cần lo lắng về việc đối phương sẽ nói dối. Hoàng Hải Ba cố gắng né tránh nhưng không thể nhúc nhích, gã cảm giác có một lực lượng từ bên ngoài xâm nhập vào đầu mình. Nhưng lúc này, Hoàng Hải Ba đã rất yếu đuối và không thể chống cự.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhìn Lục Thiếu Du thi triển thủ đoạn, vẻ mặt ngạc nhiên và thốt lên:
– A?
Dường như Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhìn ra điều gì đó, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Cơ mặt của Chu Ngọc Hậu co giật, há hốc mồm nhưng thấy Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đứng bên Lục Thiếu Du nên không dám hành động.
Không gian lắng đọng, ba đồ đệ của Hoàng Hải Ba cũng chỉ dám im lặng. Một lát sau, Hoàng Hải Ba nằm dưới đất đã không còn sức sống, Lục Thiếu Du không dám hấp thụ chân khí trong cơ thể gã. Một phần vì Hoàng Hải Ba đã bị lão độc vật giết, toàn thân tràn ngập độc tố. Hai là vì chân khí tu vi Vũ Phách quá khổng lồ, Lục Thiếu Du không thể hấp thụ.
Hắn thu tay lại, tìm kiếm một túi không gian trên người Hoàng Hải Ba và cất đi. Sắc mặt Lục Thiếu Du trầm xuống, trong đầu hắn đã hiểu rõ mọi chuyện từ trí nhớ của Hoàng Hải Ba. Hắn vô cùng ngạc nhiên, trước giờ hắn cứ nghĩ rằng Lục Thanh là nạn nhân của Hoàng Hải Ba và Chu Ngọc Hậu, nhưng không ngờ rằng thực chất Hoàng Hải Ba đã hợp tác với người của La Sát Môn.
Chu Ngọc Hậu không hề hay biết điều gì, gã chỉ muốn mở ra một mật thất, cái chết của Lục Thanh không liên quan gì đến gã.
Lục Thiếu Du quay lại và nói với mọi người:
– Các vị đệ tử, Hoàng Hải Ba đã mưu sát chưởng môn đời trước và giờ đã bị đền tội, chưởng môn đời trước có thể yên nghỉ.
Mọi người lặng im. Người Hắc Kiếm Môn không ngờ vừa mới quy hàng Phi Linh Môn đã gặp phải nội loạn, không ai dám lên tiếng.
Trương Minh Đào quỳ trước mặt Lục Thiếu Du hành lễ:
– Đa tạ chưởng môn đã báo thù cho sư phụ.
Trương Minh Đào biết rằng nếu không có Lục Thiếu Du, gã sẽ không có cơ hội báo thù.
Lục Thiếu Du nâng Trương Minh Đào dậy, nhìn về phía những người trong Phi Linh Môn và nói:
– Ta không phải là đệ tử của Phi Linh Môn, hiện tại không biết nên giao chưởng môn ấn phù cho ai.
Thấy không ai lên tiếng, hắn đưa chưởng môn ấn phù trước mặt Chu Ngọc Hậu:
– Chu trưởng lão, xin giao chưởng môn ấn phù cho trưởng lão.
Chu Ngọc Hậu nào dám nhận chưởng môn ấn phù, e rằng đối phương muốn thử thách gã. Gã không hề biết chuyện Hoàng Hải Ba đã giết chưởng môn, gã chỉ muốn mở ra mật thất và tìm kiếm báu vật. Giây phút này, Lục Thiếu Du đã hành động dứt khoát, đánh chết Hoàng Hải Ba, không thể nói rằng hắn không có hứng thú với Phi Linh Môn. Nếu Chu Ngọc Hậu nhận chưởng môn ấn phù thì điều đó sẽ trở thành một chiếc bùa đòi mạng.
Cơ mặt Chu Ngọc Hậu co giật, sau một hồi trầm ngâm, gã nói:
– Phi Linh Môn có quy định, ai giữ chưởng môn ấn phù chính là chưởng môn. Hơn nữa, chưởng môn đã báo thù cho chưởng môn đời trước, thì chưởng môn ấn phù phải thuộc về chưởng môn.
Chu Ngọc Hậu hành lễ cung kính và nói:
– Chu Ngọc Hậu kính chào chưởng môn.
Lục Thiếu Du nâng gã dậy:
– Chu trưởng lão nói quá lời.
Trong lòng Lục Thiếu Du thầm nghĩ, Chu Ngọc Hậu đúng là một kẻ khôn khéo, lợi dụng cơ hội này để thể hiện sự thần phục với hắn. Nếu ngay lúc này Chu Ngọc Hậu dám nhận chưởng môn ấn phù, hắn sẽ tìm cớ, thậm chí vu cáo gã tham gia vào việc giết Lục Thanh, loại bỏ chướng ngại này.
Lục Thiếu Du tiến đến bên cạnh Trịnh Anh:
– Trịnh trưởng lão, ta muốn trao trả chưởng môn ấn phù cho trưởng lão.
Trịnh Anh nói:
– Ngươi có chưởng môn ấn phù tức là chưởng môn của Phi Linh Môn ta. Hy vọng trong tương lai ngươi sẽ đưa Phi Linh Môn vươn mình trong Cổ vực.
Trịnh Anh đã chứng kiến hết mọi chuyện. Dù Lục Thiếu Du còn trẻ nhưng hành động của hắn rất dứt khoát và thông minh. Để hắn làm chưởng môn là cơ hội tốt cho Phi Linh Môn. Hơn nữa, hiện tại trong Phi Linh Môn còn ai xứng đáng lên ngồi vào chức chưởng môn? Nếu không có cường giả như Lục Thiếu Du, ai có thể kiềm chế những người bên Hắc Kiếm Môn?
Ba trưởng lão Hắc Kiếm Môn vừa quy hàng nhìn nhau, nhanh chóng quỳ xuống và hành lễ:
– Chúng ta thề sống chết đi theo chưởng môn!
Dù bị một cường giả bí ẩn khống chế, họ nhìn ra rằng Lục Thiếu Du mới thực sự là người nắm giữ vận mệnh của họ. Trong thời khắc này, ba trưởng lão Hắc Kiếm Môn càng cần phải thể hiện sự trung thành và cam kết giúp chưởng môn lên ngôi một cách hợp pháp sẽ mang lại lợi ích tốt hơn cho họ. Họ đã là thành viên của Phi Linh Môn, tuy là người quy hàng nhưng trong tình huống nội biến này, không chừng lại có cơ hội trở thành những người thân tín của chưởng môn.
Lục Thiếu Du hài lòng nhìn ba trưởng lão Hắc Kiếm Môn, họ thật thông minh, mưu mô không tầm thường, và sau này Phi Linh Môn có thể sử dụng họ.
Đám đệ tử Hắc Kiếm Môn quy hàng cũng quỳ xuống:
– Chúng ta thề sống chết đi theo chưởng môn!
Tất cả đệ tử bình thường trong Phi Linh Môn cũng quỳ xuống:
– Chúng ta thề sống chết đi theo chưởng môn!
Trong lòng họ đã sớm coi Lục Thiếu Du là chưởng môn, họ không muốn đổi người khác. Đệ tử của Chu Ngọc Hậu cũng quỳ xuống, còn ba đồ đệ của Hoàng Hải Ba nhìn nhau với vẻ kinh hoàng rồi cũng quỳ trước mặt Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du đưa cho ba người một ít thuốc an thần:
– Ta biết ba người không biết chuyện sư phụ Hoàng Hải Ba mưu sát chưởng môn đời trước, nên ta sẽ không làm khó các ngươi. Từ bây giờ ta sẽ đối xử với các ngươi bình đẳng như mọi người khác.
Trong chương truyện, Lục Thiếu Du đối đầu với Hoàng Hải Ba, người vừa mưu sát chưởng môn đời trước, và đã thực hiện những đòn tấn công mạnh mẽ. Sau khi giết chết Hoàng Hải Ba, Lục Thiếu Du lãnh đạo Phi Linh Môn khi tình hình nội bộ trở nên hỗn loạn. Mọi người trong Phi Linh Môn, kể cả đệ tử Hắc Kiếm Môn, đều thề trung thành với Lục Thiếu Du, và các trưởng lão dần công nhận vị trí chưởng môn của hắn. Điều này mở ra một bước ngoặt lớn cho Phi Linh Môn trong bối cảnh Cổ vực đầy rẫy hiểm nguy.
Trong chương này, Lục Thiếu Du thể hiện khí thế mạnh mẽ và quyết tâm bảo vệ Phi Linh Môn. Anh tuyên bố rằng từ nay Phi Linh Môn sẽ không bị khi dễ và đối đầu với Hoàng Hải Ba, người bị nghi ngờ đã giết chưởng môn đời trước. Mặc dù Hoàng Hải Ba cố phản bác, các đệ tử của Phi Linh Môn đều đứng về phía Lục Thiếu Du. Cuộc đối đầu giữa hai bên leo thang khi Lục Thiếu Du rút ra chưởng môn ấn phù, khẳng định quyền lực của mình và bắt đầu quy trình điều tra về cái chết của chưởng môn, mở ra cuộc chiến cam go sắp tới.
Lục Thiếu DuHoàng Hải BaThôi Hồn Độc Suất Đông Vô MệnhChu Ngọc HậuTrương Minh ĐàoTrịnh Anh
báo thùnội loạnChưởng mônPhi Linh MônHắc Kiếm Mônđộc tốChưởng môn