Tiểu Long luôn nhìn chăm chú vào hình bóng màu tím trước mặt. Lúc này, hình ảnh màu tím ấy như đã được hắn khắc sâu trong lòng từ rất lâu. Giờ đây, hình ảnh này cuối cùng cũng đứng ngay trước mắt hắn. Nhìn vào đôi mắt rưng rưng cùng với lời nói dịu dàng kia, bốn ánh mắt giao nhau khiến lòng Tiểu Long bồi hồi, mắt hắn không kiềm được mà rớm lệ.

- Hài tử, phụ thân đến muộn. Từ giờ có phụ thân ở đây, sẽ không ai dám bắt nạt con nữa.

Nhìn thấy thiếu niên đứng trước mặt, toàn thân Huyền Hạo run lên rồi nói.

- Phụ thân.

Ánh mắt Tiểu Long thay đổi, môi hắn khẽ mở, cuối cùng không kìm nén nổi mà gọi lên một tiếng "phụ thân" thật rõ ràng. Nói xong, nước mắt không thể ngăn lại, tràn ra. Hôm nay, hắn đã trải qua quá nhiều chuyện. Từ nhỏ bị hai tộc bỏ rơi, lại bị truy sát, mãi đến khi gặp lão đại, cho đến ngày hôm nay tại Huyền Vũ nhất tộc, thế nhưng đám người này lại không nhận hắn. Hắn giận, hắn oán, nhưng sau khi gọi lên một tiếng "phụ thân", dường như Tiểu Long đã phác thảo được sự uất ức của mình, lòng hận ý cũng giảm bớt đi một chút.

- Hài tử, không được khóc. Hài tử của ta không thể tùy tiện khóc như vậy.

Giọng nói vừa lạ lẫm vừa quen thuộc vang lên, ánh mắt Huyền Hạo run rẩy, trường bào bay phần phật, bước tới bên cạnh Tiểu Long. Hai tay ông lau nước mắt cho Tiểu Long đang chảy xuống. Dù nói vậy nhưng trong đôi mắt ông cũng ươn ướt, những giọt lệ nóng hổi bắt đầu xuất hiện.

- Phụ thân.

Tiểu Long ngẩng đầu, nước mắt tuôn rơi, lập tức nhào vào lòng hình bóng màu tím ấy. Khoảnh khắc này hắn đã chờ đợi quá lâu, chờ đợi đã rất lâu, đồng thời cũng trải qua quá nhiều nỗi đau.

- Hài tử, là phụ thân có lỗi với con. Để con bị liên lụy.

Huyền Hạo giang tay ra, ôm chặt hài tử vào lòng. Trong đám người, trong đôi mắt đẹp của Huyền Doanh không biết từ khi nào đã xuất hiện hai giọt nước mắt nóng hổi chậm rãi chảy xuống. Một cánh tay giơ lên, lau khô hai giọt nước mắt của nàng.

- Ca ca.

Huyền Doanh nhìn về phía người vừa lau khô nước mắt cho mình, người này chính là ca ca của nàng, Huyền Kình.

Cả không gian lúc này hoàn toàn tĩnh lặng. Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn lên không trung. Cảnh tượng cảm động này khiến lòng mọi người đều rung động, trong mắt vô số người phía dưới bắt đầu có chút ướt át. Hai ánh mắt của các nhân vật như Lục Tâm Đồng, Thiên Độc Yêu Long, Bạch Linh, Thiên Sí Tuyết Sư cũng có chút ươn ướt, kín đáo cảm thán thay cho Tiểu Long. Trong mắt họ, Tiểu Long chính là thân nhân, là người nhà.

Huyền Vũ đứng lặng lẽ đó, hình bóng đứng bên cạnh phụ thân hai người không nói gì.

Lục Thiếu Du lui sang một bên, mắt nhìn Tiểu Long không khỏi nóng lên. Đồng thời trong lòng cũng nhớ tới mẫu thân, phụ thân. Hắn đến thế giới này cũng có mẫu thân, phụ thân, còn có Tâm Đồng, Tiểu Bạch, Tiểu Long, Vô Song, Hồng Lăng, Tiểu Linh, lão độc vật, quỷ tiên tử là người một nhà.

Nhớ tới những điều này trong lòng Lục Thiếu Du không khỏi cảm thấy ấm áp. Khi đến đây hắn đã không còn cô đơn nữa. Vốn dĩ hắn là một người nhân từ, vì bảo vệ người bên cạnh nên không thể hiền hòa được nữa. Hắn phải dùng toàn lực, cho dù liều mạng cũng không tiếc. Bởi vì phần tình cảm này vô cùng quý giá.

Giây phút này không ai nhìn thấy, ánh mắt Huyền Cốt phía xa run rẩy, trong mắt có chút ẩm ướt. Tuy nhiên lại lén lút lau đi. Chỉ có Huyền Doanh lướt qua, nhưng khi nàng nhìn về phụ thân, nàng đã khôi phục lại dáng vẻ bình thản như trước đó.

Lúc này, Huyền Phạt ở thấp côc bên dưới lần nữa phun ra máu tươi, thân thể từ trong thạch bích dựa ra, máu tươi ướt đẫm, cơ thể bị trọng thương.

Không có ai dám quấy rầy cảnh phụ từ gặp mặt trên không trung. Mà ngay cả đám trưởng lão Huyền Vũ nhất tộc cũng không ai dám xen vào.

- Tiểu Long, để cha xem nào.

Một lúc lâu sau, phụ tử hai người mới buông nhau ra. Huyền Hạo nhìn thiếu niên trước mặt, cẩn thận đánh giá. Giờ phút này, cường giả ngút trời trước đó dường như đã biến mất, ông chỉ là một người phụ thân bình thường. Hai tay vén mái tóc của Tiểu Long, khóe miệng nở nụ cười nói:

- Đã cao như vậy rồi, cũng lớn lên. Những năm này con sống thế nào? Có phải ăn không ít đau khổ, đúng không?

- Không có.

Tiểu Long lắc đầu nói:

- Con sống rất tốt, con được lão đại chiếu cố, chỉ là có chút nhớ phụ thân cùng mẫu thân mà thôi.

Huyền Hạo ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thiếu Du, từ trong miệng Huyền Vũ ông cũng đã biết được tình cảm của Lục Thiếu Du và Tiểu Long. Động tĩnh trong tộc mặc dù hắn ở trong cấm chế thế nhưng cũng biết không ít. Trong mắt Huyền Hạo hiện lên sự cảm kích, nói:

- Lục Thiếu Du, đa tạ ngươi đã chiếu cố Tiểu Long. Cảm ơn.

- Tiểu tử không dám, Tiểu Long là huynh đệ của tiểu tử. Chúng ta đều giúp đỡ lẫn nhau mà thôi.

Lục Thiếu Du cúi đầu, thi lễ nói.

- Phụ thân, chúng ta đi thôi. Chúng ta có thể đi tìm mẫu thân được không?

Tiểu Long nhìn Huyền Hạo rồi nói.

- Tốt, phụ thân đi cùng con tìm mẫu thân. Không thể để con một mình đi tìm kiếm như vậy nữa.

Huyền Hạo nói.

- Vâng.

Tiểu Long khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên sự vui vẻ.

- Huyền Hạo, ngươi quá càn rỡ.

Giữa không trung, hình bóng Huyền Phạt không biết từ khi nào đã lần nữa xuất hiện giữa không trung, máu tươi đầm đìa, khí tức suy yếu. Khi nói chuyện cũng có thể thấy được mấy chiếc răng của hắn rơi xuống.

- Đáng chết.

Mắt nhìn Đại trưởng lão, trong mắt Tiểu Long xuất hiện hàn ý, Huyền Vũ muốn nói gì đó, thế nhưng lại bị Huyền Hạo ngăn cản, nhìn qua Đại trưởng lão rồi nói:

- Đại trưởng lão, hôm nay quả thực ta đã làm càn, thế nhưng ngươi muốn làm gì?

Ánh mắt Huyền Phạt biến ảo, cơ mặt run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Huyền Cốt rồi nói:

- Tộc trưởng, ngươi phải làm rõ việc này. Thân là tộc trưởng chẳng lẽ ngươi không nói lấy vài lời sao? Nếu như việc này không xử lý, sau này tộc quy sẽ làm như thế nào.

- Đại trưởng lão.

Huyền Cốt tiến lên, lời còn chưa dứt thì Đại trưởng lão tiếp tục nói:

- Thân là tộc trưởng, cần phải có chút gánh nặng, cũng phải xử lý công bằng.

Ánh mắt Huyền Cốt biến đổi, thân thể bước lên một bước, nhìn Huyền Hạo trên không trung.

- Các ngươi lui xuống phía trước đi.

Huyền Hạo nhìn Huyền Cốt, trường bào quét qua, ý bảo Tiểu Long cùng Huyền Vũ, Lục Thiếu Du lui về phía sau. Hình bóng lóe lên, xuất hiện ở phía trước.

- Nhị đệ, đệ vì con mà sốt ruột thế nhưng cũng không nên ra tay với Đại trưởng lão. Nhanh giải tội với Đại trưởng lão.

Huyền Cốt nhìn Huyền Hạo, một lát sau rồi nói.

- Tộc trưởng. Huyền Hạo đã thương ta là chuyện nhỏ, ta cũng có thể không truy cứu. Thế nhưng có một chuyện khác cũng không thể xúc phạm.

Đại trưởng lão nhìn qua Huyền Hạo, Tiểu Long rồi nói.

- Đại trưởng lão, lúc này...

Huyền Cốt nhìn Đại trưởng lão, khẽ than nhỏ.

- Tộc quy do các tiền bối truyền xuống cho dù là ai cũng không thể vi phạm. Tuy rằng ngươi là tộc trưởng, thế nhưng cũng đừng quên Huyền Vũ Hoàng tộc là của tất cả tộc nhân Huyền Vũ Hoàng tộc. Ta cũng có nhiệm vụ nhắc nhở nghĩa vụ và quyền lợi của ngươi.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện mô tả khoảnh khắc cảm động giữa Tiểu Long và phụ thân Huyền Hạo, khi họ cuối cùng được đoàn tụ sau nhiều năm xa cách. Tiểu Long trải qua nhiều đau khổ trong quá trình tìm kiếm thân nhân, và giờ đây, khi gặp lại phụ thân, cảm xúc dâng trào cùng nước mắt. Huyền Hạo, với tình thương và sự cảm kích, đã ôm chặt Tiểu Long, cảm ơn người đã chăm sóc con trai mình. Cảnh tượng này khiến mọi người xung quanh đều cảm động, nhưng cũng xuất hiện những căng thẳng giữa các thành viên trong tộc, dẫn đến những cuộc đối thoại căng thẳng về trách nhiệm và quyền lực trong gia đình.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương truyện, Nhị hoàng tử thể hiện sức mạnh vượt trội khi một mình đối đầu với Đại trưởng lão Huyền Phạt, khiến mọi người chứng kiến phải kinh ngạc. Nhị hoàng tử đã đạt tới cảnh giới Chuẩn Đế, một cấp độ cao gần với Đế cấp. Cuộc giao tranh diễn ra căng thẳng, nhưng cuối cùng, Nhị hoàng tử với sức mạnh chấn động đã đánh bại Huyền Phạt, khẳng định vị thế của mình. Những cảm xúc gia đình cũng được thể hiện khi Huyền Hạo gặp gỡ Tiểu Long, con trai của mình, tạo nên một không khí xúc động giữa các nhân vật.