Sưu.

Trong không gian rộng lớn, một luồng ánh sáng vàng chói lòa xuất hiện, và một thân thể mặc trang phục màu trắng xuất hiện trong sơn động. Thân thể này nguyên vẹn, không chút nào bị tổn hại, tóc dài xõa xuống vai, nhưng làn da lại dán chặt vào khung xương.

Khi thân thể này hiện ra, không gian xung quanh đột nhiên rung chuyển, ngọn núi khổng lồ trong khoảnh khắc nhẹ lay động, giống như một trận động đất. Xung quanh ngọn núi, mặt đất bắt đầu nứt ra. Ngay cả ánh sáng trên không trung cũng trở nên mờ mịt.

Một cỗ năng lượng còn sót lại từ thân thể này đủ sức làm cho năng lượng biến hóa, đủ để thấy được sự khủng bố của hắn. Nếu như người này còn đang tại thế, không biết sẽ có sức mạnh đến mức nào.

- Kim Huyền tiễn biệt chủ nhân.

Kim Huyền đứng lơ lửng trong không trung, ánh mắt run lên, nước mắt rơi xuống, hành lễ trước thân thể màu trắng kia. Trước đây, chủ nhân hắn cầm trong tay Chấn Thiên, dùng sức mạnh tuyệt đỉnh chiến đấu với các anh hùng, chưa từng bại trong một lần nào. Khi đó, chủ nhân hắn huy hoàng bao nhiêu, phong hoa tuyệt đại ra sao. Thế nhưng hiện tại, hắn chỉ còn lại một đống xương trắng ngay trước mặt.

- Đệ tử Dương Quá tiễn biệt sư phụ.

Giờ phút này, Dương Quá cũng kính cẩn quỳ gối, dập đầu trong không trung.

Trong thạch động, thanh kiếm màu vàng như có linh tính, phát ra âm thanh như tiếng kêu rên rỉ, quay quanh thân thể màu trắng mà mãi không chịu rời đi.

Dương Quá nhìn vào thanh kiếm trước mặt. Thanh kiếm này chính là vũ khí Chấn Thiên của sư phụ hắn. Không ngờ Chấn Thiên lại thông linh, không nỡ rời xa sư phụ.

- Chấn Thiên, để cho sư phụ nghỉ ngơi đi.

Dương Quá nhẹ nhàng nói, cánh tay nhấc lên rồi duỗi ra.

Thanh kiếm màu vàng xoay quanh thân thể màu trắng một vòng, tiếng nổ vang vọng không ngừng, lúc này mới rơi vào tay Dương Quá.

- Sư phụ, người nghỉ ngơi đi.

Dương Quá nói, tay vực ấn lần nữa run lên, cự thạch trên mặt đất lại được nhấc lên không trung, vừa vặn khớp vào thạch động vừa rồi. Một đạo quang mang trong tay Dương Quá được phát ra, thạch bích lại khôi phục bộ dạng như lúc ban đầu, không chút sứt mẻ.

- Kim Huyền thúc, ta muốn làm một khối bia mộ cho sư phụ, người thấy thế nào?

Dương Quá nhìn Kim Huyền rồi hỏi.

- Cả đời Lão chủ nhân phong hoa tuyệt đại, lúc này tuy rằng nghỉ ngơi, nhưng cũng phải lưu lại danh tính.

Kim Huyền gật đầu nói.

Dương Quá gật đầu, nhìn thanh kiếm màu vàng trong tay rồi nói:

- Chấn Thiên, ta nhờ ngươi khắc danh hào của sư phụ vậy.

Âm thanh vừa dứt, cánh tay Dương Quá run lên, trong thanh kiếm rộng màu vàng lập tức có một đạo kiếm quang bắn ra.

Một thanh âm sắc bén vang lên giữa không trung. Lập tức, một cỗ năng lượng cuộn cuộn khiến cho gợn sóng trong không gian chấn động giống như nước sôi. Một tia năng lượng màu vàng từ trong trường kiếm bắn ra. Từng đạo kiếm quang hư ảo trong chớp mắt bắn về phía trước.

Sưu... Sưu....

Kiếm quang bắn ra, từng đạo kiếm quang giống như thiểm điện đánh vào trên thạch bích. Đá vụn bắn tung tóe, kiếm quang không ngừng tạo nên thanh âm sưu sưu trên thạch bích. Cả ngọn núi lặng lẽ run rẩy.

Ngọn núi run rẩy, đất đai rung chuyển. Tiếng kiếm minh vang lên không ngừng, hội tụ thành tiếng kiếm minh đinh tai nhức óc quanh quẩn trên không trung.

Sưu...

Khi một đạo kiếm quang cuối cùng đánh xuống, thanh kiếm màu vàng run lên, kiếm khí sắc bén bàng bạc khiến cho cả ngọn núi ầm ầm lay động. Khí thế kinh người tràn ngập thiên địa.

- Chấn Thiên, sư phụ đã nghỉ ngơi. Về sau sẽ có ta giúp ngươi.

Dương Quá tay trái cầm kiếm, tay phải mơn trớn thân kiếm. Lúc này thanh kiếm màu vàng kia mới ngừng chấn động.

- Thiếu chủ đạt được truyền thừa của chủ nhân, tin rằng không cần bao lâu nữa chắc chắn thiếu chủ sẽ làm chấn động cả đại lục.

Kim Huyền nói.

Dương Quá mỉm cười, thu thanh kiếm màu vàng vào trong cơ thể rồi nói:

- Kim Huyền thúc, chúng ta đi thôi.

- Đi thôi, ba vạn năm rồi. Đã ba vạn năm ta không ra ngoài.

Kim Huyền khẽ thở dài, mặc dù hắn có một chút thủ đoạn thiên phú, có thể đem chính bản thân phong ấn vào bên trong, nhưng không phải thời gian ba vạn năm thì dù hắn cũng khó có thể chèo chống tới bây giờ.

- Đúng rồi, không gian này cũng nên phong ấn triệt để. Tránh cho người khác quấy rầy sư phụ nghỉ ngơi.

- Đúng vậy.

Dương Quá gật đầu, quay đầu nhìn bia mộ phía sau. Trên bia có mấy dòng chữ to do chính tay hắn khắc: "Bất Bại Kiếm Đế - Ân sư chi mộ".

...

Trong Thiên Trụ giới, Lục Thiếu Du dừng tu luyện. Tính toán thời gian hắn cũng đã lĩnh ngộ hai tháng. Lúc này tiến bộ không lớn. Trước đó thời gian lĩnh ngộ của hắn dài như vậy, cho nên hai tháng lĩnh ngộ này cũng sẽ không có quá nhiều tiến bộ.

Lục Thiếu Du cũng không có ý định tiếp tục lĩnh ngộ, dù sao cũng cần phải có thời gian tiêu hóa, làm những việc khác.

- Cần tu luyện một chút linh kỹ.

Sau khi trầm tư một lát, Lục Thiếu Du lẩm bẩm nói. Đoạn thời gian gần đây hắn không tu luyện vũ kỹ và linh kỹ. Toàn bộ thời gian đều đặt vào việc sáng tạo vũ kỹ. Vũ kỹ mà hắn sáng tạo ra cũng là thứ thích hợp nhất với hắn. Trên phương diện sáng tạo vũ kỹ cũng có tiến bộ không kém.

Đặc biệt là sau khi Linh Vũ dung hợp, đối với việc tu luyện linh kỹ cùng vũ kỹ bình thường, Lục Thiếu Du cũng không có bao nhiêu hứng thú. Về phần trong đầu còn có một bộ linh kỹ Thiên cấp, thế nhưng hiện tại Lục Thiếu Du cũng không có năng lực tu luyện.

Một lát sau, trong tay Lục Thiếu Du xuất hiện một khối ngọc giản. Đây chính là vật ở trong nhẫn chứa vật của sư phụ Chí Thánh Đại Đế. Ngọc giản này Lục Thiếu Du đã dò xét qua, chính là một bộ linh kỹ Địa cấp cao giai.

Về phần vũ kỹ, Lục Thiếu Du lại cũng không vội. Linh Vũ quyết mà hắn lĩnh ngộ sẽ không yếu hơn vũ kỹ Địa cấp cao giai bình thường. Nhưng trên phương diện linh kỹ, Đại hồn anh thúc dục Ám Ma Phân Thân cùng bí pháp linh hồn phân thân không có bao nhiêu linh kỹ thúc dục. Cũng chỉ có một bộ Thiên Linh Diệt Hồn Chỉ mà thôi.

Nhân dịp hiện tại có chút thời gian, Lục Thiếu Du cũng có ý định tu luyện một chút linh kỹ. Dù sao trên người hắn hiện tại cũng có không ít vũ kỹ cùng linh kỹ.

Nắm ngọc giản trên tay, Lục Thiếu Du nhỏ một giọt máu tươi lên bề mặt ngọc giản. Phía trên ngọc giản bắt đầu có một tia quang mang lan tỏa ra xung quanh. Lập tức tâm thần Lục Thiếu Du rót vào bên trong ngọc giản.

Sưu Sưu...

Tâm thần Lục Thiếu Du rót vào, phía trên ngọc giản lập tức có một đám quang mang màu trắng mạnh mẽ bắn ra.

Quang mang màu trắng mang theo một cỗ linh hồn khổng lồ cùng với khí tức linh lực chấn động. Dường như bên trong còn có một cỗ năng lượng cực lớn. Đạo quang mang màu trắng này cũng trực tiếp chui vào trong mi tâm Lục Thiếu Du, mang theo một cỗ tin tức khổng lồ, không có chút trở ngại nào mà xông vào trong đầu Lục Thiếu Du.

Chỉ trong vài tức ngắn ngủi, trong đầu Lục Thiếu Du xuất hiện một cỗ tin tức khổng lồ. Sau khi ghi nhớ cỗ tin tức khổng lồ này, đôi mắt khép hờ của Lục Thiếu Du mở ra. Trong mắt hiện lên sự vui vẻ nhàn nhạt.

- Toái Hồn Sư Tử Hống. Linh kỹ Địa cấp cao giai, ngưng tụ sóng âm chuyên môn công kích linh hồn, uy lực đủ sức xuyên thấu não đối phương, đánh nát hồn anh.

Tóm tắt chương này:

Trong không gian rộng lớn, Dương Quá và Kim Huyền đau buồn tiễn biệt sư phụ của Dương Quá. Họ khôi phục không gian nơi sư phụ nghỉ ngơi và xây dựng bia mộ với danh hiệu 'Bất Bại Kiếm Đế'. Dương Quá sử dụng thanh kiếm Chấn Thiên để khắc tên sư phụ lên bia, thể hiện lòng tôn kính. Bên cạnh đó, Lục Thiếu Du bắt đầu tu luyện linh kỹ từ ngọc giản của sư phụ Chí Thánh Đại Đế, tiếp nhận những kỹ năng mới để nâng cao sức mạnh của bản thân.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương truyện, Dương Quá tiến vào lĩnh ngộ và nhận biết được sức mạnh từ truyền thừa của sư phụ. Lục Thiếu Du cũng đang tu luyện, nâng cao khả năng cảm nhận và vận dụng năng lượng. Huyền Hạo quan sát sự tiến bộ của Lục Thiếu Du, nhận ra sự không tương xứng giữa trình độ lĩnh ngộ và tu vi của hắn. Cuối chương, Dương Quá quyết định đưa hài cốt của sư phụ về nơi xứng đáng, thể hiện lòng tôn kính và trách nhiệm với di sản của bậc tiền bối.