Hắc hắc, công kích linh hồn, nếu như nàng ta là linh thú bát giai thì mới phải cẩn thận. Triệu Hổ quay đầu lại mỉm cười. Với thực lực của hắn, linh thú bình thường đương nhiên hắn không quan tâm. Nhưng hắn chưa dứt lời thì sắc mặt lại lập tức đại biến. Trong nháy mắt, hắn đã cảm nhận được có một cỗ lực lượng không gian đang bao phủ quanh thân mình, cả không gian dường như đều bị đông cứng lại.
"Ngươi nói muốn chơi với ta, đúng không?"
Một thanh âm nhẹ nhàng truyền vào tai Triệu Hổ. Hình ảnh nữ tử áo đỏ như quỷ mị lập tức hiện lên trước mắt hắn. Trong đôi mắt đen nhánh của nàng vẫn ánh lên sự ngây thơ, trong sáng. Tiếp theo, ánh mắt Triệu Hổ kinh hãi, nữ tử tuyệt mỹ này không ngờ lại vô thanh vô tức đi tới bên cạnh hắn. Cả không gian đột nhiên cứng lại, rốt cuộc hắn cũng nhận ra được cái gì đó.
Cùng lúc đó, Triệu Hổ có vẻ như muốn lớn tiếng kêu cứu, thế nhưng thanh âm còn chưa phát ra, trong không gian bị đông cứng quanh thân hắn xuất hiện hỏa diễm nóng bỏng. Hỏa diễm đốt cháy gợn sóng trong không gian. Dưới hỏa diễm, bằng mắt thường cũng có thể thấy được hộ thân cương khí của hắn trong nháy mắt bị đốt thành tro bụi, hoàn toàn không có lực chống cự.
"Ah..."
Trong không gian tràn ngập hỏa diễm, Triệu Hổ kêu lên một tiếng dữ dội, chỉ trong chớp mắt thân thể dưới hỏa diễm trực tiếp bị đốt cháy thành tro bụi.
"Linh thú bát giai, đây là linh thú bát giai."
Năm đạo thân ảnh còn lại vốn đang định lao thẳng tới nữ tử áo đỏ này, thế nhưng trong nháy mắt cả đám đều dừng lại. Triệu Hổ kia chính là Vũ Vương thất trọng đỉnh phong a, không ngờ trong nháy mắt lại bị đối phương đốt cháy thành tro bụi. Có thể làm được như vậy sợ rằng ít nhất cũng phải đạt tới bát giai mới được. Mà đối mặt với linh thú bát giai, trong đám người bọn họ chỉ có một Tôn cấp nhất trọng, tuyệt đối không phải là đối thủ. Bọn họ thật không ngờ nữ tử thoạt nhìn còn trẻ tuổi này lại là linh thú bát giai. Cỗ tà hỏa vừa mới xuất hiện trong lòng đám người bọn họ đã bị sự kinh hãi thay thế, cả đám quay người định chạy trốn.
"Là các ngươi nói muốn chơi với ta đó. Ta đang vô cùng nhàm chán, vừa vặn chơi trò mèo vờn chuột với các ngươi vậy. Để xem trong các ngươi ai chạy nhanh nhất."
Khi thanh âm của nữ tử áo đỏ vừa dứt, cũng không thấy nàng có động tác gì. Không gian quanh thân đại hán áo lam chạy chậm nhất lập tức bị đông cứng lại, hỏa diễm ngập trời bắt đầu thiêu đốt.
"A...."
Một tiếng kêu thê thảm vang lên, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, Vũ Vương này đã bị đốt cháy thành tro bụi.
"Còn bốn người."
Nữ tử áo đỏ thả người nhảy lên không trung, ánh mắt nhìn về phía bốn người đang chạy trốn, trong mắt hiện lên sự châm chọc. Thân ảnh lóe lên, trực tiếp biến mất tại chỗ.
Trên lục địa bao la, trong một dãy núi liên miên không ngớt, Thiên Sí Tuyết Sư lăng không phi hành qua. Trong nháy mắt biến mất tại chỗ không thấy, giống như một đạo lưu quang màu trắng xẹt qua không trung.
"Chưởng môn, không lâu nữa đâu, chúng ta sắp tới rồi."
Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Thiên Độc Yêu Long nhìn sơn mạch phía dưới rồi nói với Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du nhíu mày, lúc này không biết chuyến đi tới Thanh Long Hoàng tộc sẽ có bao nhiêu phong ba.
"Ô?"
Lúc này, ánh mắt Huyền Hạo khẽ đổi, nhìn về phía trước, lại nói với Lục Thiếu Du và Tiểu Long bên cạnh:
"Phía trước có một chút động tĩnh, có một Linh Tôn cùng với một đầu linh thú bát giai đang chạy tới."
"Thế sao?"
Lục Thiếu Du ngưng trọng nhìn về phía trước, tâm thần của hắn cũng không cảm giác được sự chấn động gì.
"Phụ thân, không có ai cả."
Tiểu Long cũng nghi hoặc không thôi, hắn cũng không cảm giác được có gì chấn động phía trước.
Huyền Hạo mỉm cười nói:
"Sợ rằng các ngươi còn chưa cảm giác được, một lát nữa sẽ xuất hiện."
"Ba phụ, không phải người không còn tu vi sao? Tại sao..."
Lục Thiếu Du không nhịn được mà hỏi, đã mấy lần hắn ngạc nhiên về chuyện này. Huyền Hạo mất sạch tu vi có thể bảo trì bộ dáng hình người là bởi vì yêu thú, linh thú sau khi tố thể sẽ giống như nhân loại. Thế nhưng tâm thần dò xét của hắn lại kém Huyền Hạo, chuyện này không giống như Huyền Hạo bị mất sạch tu vi.
"Ha Ha."
Huyền Hạo nhìn qua Lục Thiếu Du, khẽ mỉm cười nói:
"Ngươi cho rằng ta bị mất sạch tu vi thì sẽ trói gà không chặt sao?"
"Chẳng lẽ tu vi của ba phụ không bị mất sạch sao?"
Lục Thiếu Du nghe vậy không khỏi vui mừng. Đám người Tiểu Long, Lục Tâm Đồng cũng dùng ánh mắt chờ mong nhìn Huyền Hạo.
"Ngươi lại hồ đồ rồi, yêu đan tự nát, tu vi đương nhiên sẽ bị mất sạch."
Huyền Hạo liếc mắt nhìn mọi người nói:
"Yêu đan tự nát, bất quá hồn anh của ta vẫn còn, tu vi của ta tuy rằng không đạt tới Yêu Đế cửu giai, thế nhưng cũng đã đạt tới Chuẩn Đế, đã vượt qua bát giai. Yêu đan tự hủy, thế nhưng lực lượng thú hồn vẫn còn, chỉ có yêu nguyên mất sạch, thực lực cũng không phát huy ra được hai phần mười như trước kia. Thế nhưng bởi vì có tu vi cùng cấp độ khi trước cho nên người có tu vi bình thường ở trước mặt ta cũng không tính là cái gì."
"Phụ thân, về sau con nhất định phải nghĩ biện pháp giúp người khôi phục."
Tiểu Long nói.
"Hài tử ngốc, yêu đan tự hủy thì làm gì có biện pháp nào khôi phục. Như vậy đã là không tệ rồi."
Huyền Hạo nói.
"Thì ra là vậy."
Trong lòng Lục Thiếu Du giờ mới hiểu được tại sao Huyền Hạo lại hoàn toàn không giống như bị mất sạch tu vi. Yêu đan tự hủy, thế nhưng thú hồn anh vẫn còn tồn tại, hồn anh của Chuẩn Đế sợ rằng cũng cực kỳ cường hãn. Chỉ cần thực lực bằng hai phần mười lúc trước cũng cực kỳ cường hãn rồi.
Nghĩ xong, Lục Thiếu Du nhíu mày, nhìn chăm chú về phía trước. Trong tâm thần dò xét của hắn rốt cuộc cũng cảm nhận không trung phía trước chấn động. Trong lòng hắn cực kỳ kinh ngạc, Huyền Hạo đã sớm cảm nhận được chấn động. Mà linh hồn lực của hắn cũng coi như không tệ, thế nhưng nếu tính toán ra, chênh lệch cực lớn.
"Sưu."
Trước không trung, tiếng xé gió sắc bén vang lên, một đạo thân ảnh lăng không nhanh chóng từ xa chạy tới.
"Lão đại, dường như người đó đang chạy trốn."
Tiểu Long nhìn về phía trước rồi nói.
"Không cần để ý tới, đừng trêu chọc vào chúng ta là được."
Lục Thiếu Du nói, có một số chuyện đám người bọn họ không cần thiết phải xen vào.
"Hì hì, một người cuối cùng. Không phải các ngươi nói muốn chơi với ta sao? Tại sao lại chạy? Chạy nhanh nữa đi, ta sắp đuổi kịp ngươi rồi."
Giữa không trung, một nữ tử mặc y phục màu đỏ xuất hiện. Mỗi một bước đều bước qua không gian, nhanh chóng kéo gần khoảng cách với lão giả đang chạy trốn phía trước.
Lúc này sắc mặt lão giả có chút khó coi, đổ mồ hôi lạnh, nếu không phải bởi vì nhất định phải có một đầu linh thú thất giai hậu kỳ để cứu mạng, còn không thể tùy tiện tìm kiếm linh thú thất giai hậu kỳ bình thường thì hắn cũng không tới Linh Hoàng Nhai tìm kiếm. Ai biết lại gặp phải đầu linh thú bát giai khủng bố như vậy, năm đồng bạn của hắn trực tiếp bị đánh chết.
Trong chương này, Triệu Hổ cùng đồng bọn đối mặt với một nữ tử áo đỏ, người sở hữu thực lực linh thú bát giai. Triệu Hổ nhanh chóng bị tiêu diệt bởi hỏa diễm của nàng chỉ trong tích tắc. Khi nhóm còn lại nhận thức được sự nguy hiểm, họ định chạy trốn nhưng lại bị nữ tử này truy đuổi. Đồng thời, một nhóm khác, bao gồm Lục Thiếu Du và Huyền Hạo, phát hiện ra có sự xuất hiện của linh thú mạnh mẽ phía trước. Tình hình trở nên căng thẳng khi họ nhận ra rằng cuộc đối đầu với sức mạnh vượt trội đang đến gần.
Trong chương này, Huyền Hạo khẳng định sức mạnh bên trong dù không còn tu vi, khiến Tiểu Long tự tin sẵn sàng đối mặt. Lục Thiếu Du không sợ hãi trước Thanh Long Hoàng tộc và cùng Tiểu Long bàn về sức mạnh hiện tại. Trong khi bay qua các dãy núi, họ gặp một nữ tử áo đỏ bị bao vây bởi sáu người đàn ông, những kẻ đang tranh giành và có ý định chiếm đoạt cô. Nữ tử này với vẻ đẹp quyến rũ giữ được bình tĩnh, trong khi những kẻ còn lại cảm thấy mong muốn mãnh liệt, tạo nên một tình huống căng thẳng và hấp dẫn.
Thiên Sí Tuyết SưThiên Độc Yêu LongLục Thiếu DuHuyền HạoTiểu LongNữ Tử Áo ĐỏTriệu Hổ
linh thú bát giaiChạy trốnThực lựcđối thủhỏa diễmkhông gianChạy trốn