Toàn thân Tiểu Long run lên, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Đôi mắt chăm chú dõi theo nữ tử từ trong sơn cốc bước ra. Đây chính là thần ảnh mà hắn đã tưởng nhớ ngày đêm.

Huyền Hạo đứng trước mặt Long Bích Hàm, cố gắng nén những giọt nước mắt đang chực trào ra. Thân thể nàng không thể tự chủ mà run lên, hình ảnh xinh đẹp này khiến hắn mỗi ngày đều nhớ thương, làm sao có thể quên được.

– Huyền Hạo, sao chàng lại tới đây? Có phải chàng không?

Cảm giác quen thuộc lan tỏa trong không khí, mặc dù bị che mắt, nhưng Long Bích Hàm vẫn cảm nhận được mùi hương quen thuộc ấy. Làm sao nàng có thể quên được.

Ngay khi tiếng nói vừa dứt, thân thể mềm mại của Long Bích Hàm run rẩy, tức thì nàng tháo dải lụa che mắt ra. Khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên, làn da mịn màng như ngọc, hai sợi tóc mai khẽ bay, tăng thêm phần quyến rũ.

Trong chớp mắt, trong đôi mắt đen nhánh ấy xuất hiện một thân ảnh gầy gò, người mặc trường bào màu tím nở một nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt như những vì sao. Nhìn thấy hình bóng này, thân thể Long Bích Hàm run rẩy không thể nói nên lời. Ánh mắt lay động, dù thân ảnh ấy đứng trước mặt nàng nhưng nàng vẫn không thể tin đây là sự thật.

– Bích Hàm, là ta, ta tới thăm nàng đây.

Huyền Hạo nói, thân ảnh kia đứng trước mặt nhưng hắn dường như vẫn không thể tin được. Âm thanh nghẹn ngào từ cổ họng phát ra, kéo lấy hai tay của thân ảnh mềm mại, rồi ôm vào lòng.

– Huyền Hạo, thực sự là chàng sao?

Thân thể mềm mại của Long Bích Hàm run lên, lập tức nhào vào lồng ngực quen thuộc ấy. Lồng ngực này vẫn ấm áp như vậy, không phải đang nằm mơ, mọi thứ đều rất chân thực.

Hai người ôm nhau, Long Yên đứng bên cạnh vui vẻ. Ở phía xa, ánh mắt Đại trưởng lão có chút bất đắc dĩ rồi lại nở nụ cười khổ.

– Thật là cảm động.

Thần Hi khẽ nói, cảnh tượng trước mắt khiến nàng cảm động vô cùng.

– Đúng vậy, rất cảm động.

Lục Tâm Đoàn nói, hai người này không biết từ khi nào đã nắm chặt tay nhau, giống như hai bóng tỷ muội vậy.

– Đã rất lâu rồi không gặp Vô Song và Độc Cô Cảnh Văn, không biết hiện tại các nàng thế nào rồi.

Cảnh tượng này khiến Lục Thiếu Du nhớ tới Lục Vô Song và Độc Cô Cảnh Văn. Đã lâu hắn không gặp nhị nữ, khiến cho nhìn thấy cảnh tượng này hắn càng thêm nhớ nhung.

– Tỷ tỷ.

Sau khi để hai người ôm nhau một lát, Long Yên mới lên tiếng.

Long Bích Hàm nghe vậy lúc này mới nhớ tới Tiểu Long vẫn đang đứng bên cạnh. Khuôn mặt nàng bỗng ửng đỏ khi từ trong ngực Huyền Hạo đi ra.

– Tỷ tỷ, tỷ xem đó là ai.

Long Yên kéo tay tỷ tỷ chỉ về phía trước.

Long Bích Hàm nhìn theo cánh tay Long Yên. Một đạo thân ảnh màu vàng xuất hiện trước mắt nàng. Một thiếu niên mặc hoàng bào, mái tóc vàng, ánh mắt trong suốt. Nhìn thân ảnh này, trong lòng Long Bích Hàm bỗng dưng run lên, cảm giác như có một sợi dây liên kết vô hình nào đó.

– Mẫu thân.

Nhìn thấy đạo thân ảnh xinh đẹp trước mắt, Tiểu Long nghẹn ngào hô lên một tiếng, nước mắt không thể kềm chế mà chảy xuống. Thân thể chậm rãi quỳ gối trước thân ảnh ở phía xa. Cái đầu liên tục đập xuống mặt đất, khóc thút thít.

Âm thanh đó khiến cho thân thể Long Bích Hàm chấn động, sắc mặt trắng bệch, nắm lấy cánh tay Huyền Hạo, hỏi:

– Tiểu Long, có phải là Tiểu Long của chúng ta không? Có phải Tiểu Long đã tới đây rồi không?

Mẫu tử liên tâm, cho dù chỉ mới gặp lần đầu khi vừa sinh ra, nhưng mùi hương này cùng âm thanh mẫu thân đó đã khiến cho trong lòng Long Bích Hàm chấn động.

– Bích Hàm, là Tiểu Long tới. Đó là con của chúng ta, nó đã lớn rồi.

Huyền Hạo nói.

– Long Nhi.

Nghe Huyền Hạo nói như vậy, Long Bích Hàm cũng không kìm lòng được nữa, thân ảnh xinh đẹp chạy về phía trước. Đứng trước mặt Tiểu Long, kích động kéo Tiểu Long đứng dậy rồi nói:

– Long Nhi, đứng lên đi, mau đứng lên cho mẫu thân xem nào.

Tiểu Long bị kéo dậy, nước mắt không ngừng rơi xuống, nhìn thân thể mà hắn ngày đêm mong nhớ, bật khóc nói:

– Mẫu thân, người chịu khổ rồi. Hài nhi tới muộn.

Nhìn thiếu niên trước mắt, thân thể Long Bích Hàm vì kích động mà run rẩy, rồi lại cứng ngắc, nước mắt thi nhau rơi xuống. Một lúc lâu sau nàng hít sâu một hơi, kéo thiếu niên trước mắt vào lòng, cười khổ nói:

– Là Long Nhi của ta đã trở về. Long Nhi, rốt cuộc mẫu thân cũng nhìn thấy con.

Cảnh tượng này khiến cho vô số người xúc động. Lục Thiếu Du cố nén sự chua xót trong lòng. Hai mắt không tự chủ mà ướt đẫm, Tiểu Long cuối cùng cũng tìm thấy phụ mẫu.

– Ca ca, Tiểu Long cuối cùng cũng tìm thấy mẫu thân.

Lục Tâm Đoàn quay lại kéo tay ca ca nói. Lúc này nước mắt nàng không ngừng rơi xuống, đôi mắt xinh đẹp đỏ ửng.

– Quá cảm động.

Ngay cả nha đầu Thần Hi cũng suýt nữa bật khóc.

– Đúng vậy. Tiểu Long đã tìm được phụ mẫu, chúng ta nên cao hứng thay đệ ấy.

Lục Thiếu Du vỗ vai Lục Tâm Đoàn. Tiểu Long đã sớm là người nhà của hắn, cho nên trong lòng hắn lúc này cũng cao hứng thay cho Tiểu Long.

Trên khuôn mặt già nua của Đại trưởng lão Long Nguyệt cũng xuất hiện hai giọt nước mắt. Cảnh tượng này sao có thể không khiến nàng cảm động được cơ chứ. Trước mặt nàng chính là ngoại tôn cùng với nữ nhi của nàng.

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Long Yên cũng hiện lên sự vui vẻ, ánh mắt rung động, kinh hỉ. Là kinh hỉ thay cho tỷ tỷ nàng.

– Được rồi, vào bên trong rồi nói chuyện.

Đại trưởng lão Long Nguyệt tiến lên, đi tới bên cạnh Long Bích Hàm cùng Tiểu Long, khuyên hai mẫu tử đang khóc lóc.

– Mẫu thân, sao người cũng đến đây.

Long Bích Hàm ngẩng đầu lên, lúc này nàng mới chú ý tới mẫu thân, lập tức hạ thấp người hành lễ.

Trong Bách Hoa cốc, khắp nơi đều là chim hót, hoa nở, kỳ hoa dị thảo nhiều vô kể, cực kỳ tinh xảo.

Đi vào trong cốc, trên đường đi đoàn người Lục Thiếu Du, Lục Tâm Đoàn, Thần Hi giật mình, bởi vì xung quanh quả thật nên gọi là trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết. Trong một đình viện tinh xảo, mọi người ngồi xuống, giới thiệu một chút. Mà Lục Thiếu Du cũng được giới thiệu với mẫu thân của Tiểu Long. Đại công chúa Long Bích Hàm của Thanh Long Nhất tộc.

Đồn rằng trước đây mẫu thân của Tiểu Long còn có huyết mạch trên phụ thân Tiểu Long là Huyền Hạo. Chuyện này khiến cho Lục Thiếu Du không khỏi suy đoán, phụ thân Huyền Hạo của Tiểu Long đã tới Chuẩn Đế, mà mẫu thân của Tiểu Long không biết đã đạt cấp độ gì rồi.

Nhưng mà khi Lục Thiếu Du dò xét khí tức, lập tức lại có chút thất vọng nho nhỏ. Bởi vì khí tức của mẫu thân Tiểu Long Lục Thiếu Du không có cách nào dò xét ra được. Giống như một người bình thường không có một chút khí tức nào.

Nói chuyện một phen, Tiểu Long gặp mặt mẫu thân, người một nhà đoàn tụ dĩ nhiên có vô số lời cần nói. Long Nguyệt cũng rời khỏi Bách Hoa cốc.

Đình viện bên trong Bách Hoa cốc vô cùng nhỏ, cũng không chứ nổi đoàn người Lục Thiếu Du. Cuối cùng Long Yên mang theo vài người Lục Thiếu Du, Lục Tâm Đoàn, Thần Hi rời khỏi đây. Tiểu Long thì ở cùng phụ mẫu.

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện này, Tiểu Long cuối cùng cũng gặp lại mẫu thân Long Bích Hàm sau nhiều năm xa cách. Huyền Hạo và Long Bích Hàm không khỏi xúc động khi thấy con trai họ đứng trước mặt. Cả hai ôm chầm lấy nhau trong nước mắt, khẳng định tình cảm gia đình mạnh mẽ. Các nhân vật xung quanh cũng chia sẻ niềm vui và xúc động trước khoảnh khắc cảm động này. Đoàn người sau đó cùng nhau tiến vào Bách Hoa cốc để trò chuyện và hàn huyên.

Tóm tắt chương trước:

Chương truyện xoay quanh cuộc hội ngộ đầy cảm xúc giữa Tiểu Long và mẫu thân của cậu sau nhiều năm xa cách. Tiểu Long cùng phụ thân Huyền Hạo và đại trưởng lão Long Nguyệt đến Bách Hoa cốc, nơi mẫu thân cậu tự giam mình chờ đợi. Sự hồi hộp, mong chờ từ Tiểu Long thể hiện rõ, khi tất cả đều hy vọng vào một cuộc gặp gỡ tràn đầy niềm vui. Cuối chương, Long Bích Hàm xuất hiện, mang theo hi vọng cho gia đình nhỏ này, đầy ắp những cảm xúc đặc biệt.