– Bái kiến Đại hộ pháp.

Đệ tử Thanh Long Hoàng tộc tuần tra hành lễ cùng Long Trường. Hai người trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, đi trên một con đường đá, và hướng về một sườn núi trên một ngọn núi kỳ vĩ. Một đình viện xuất hiện trước mắt Lục Thiếu Du.

– Thiếu Du lão đệ, chúng ta đến rồi.

Long Trường chỉ vào đình viện phía trước và nói:

– Đây là bảo khố, lão đệ sẽ tìm, đệ tử tự mình tuyển ba kiện bảo vật ở đây.

– Bị lọt hố rồi, lần này bị Long Ngộ đào cho cái hố không nhỏ.

Nhìn vào đình viện, Lục Thiếu Du cảm thấy xúc động, hận không thể lập tức tìm lấy chủ tộc Long Ngộ để tính sổ. Cái gì mà bảo khố Long tộc, nhìn qua chỉ giống như một cái đình viện, nhưng thực chất chỉ là ba gian nhà xi.

Nói là ba gian nhà xi còn chưa đủ, lại còn rách nát, giống như đã hàng trăm năm chưa hề được sửa chữa, thực sự giống như bốn vạn năm chưa từng tu sửa. Bên ngoài còn có một bức tường, trên đó không ít vết nứt, cây khô mọc vô số, cỏ dại mọc đầy. Thậm chí còn kéo dài tới cửa đình viện, có lẽ bình thường không ai đến nơi được gọi là “bảo khố” này.

Lục Thiếu Du nhìn xung quanh, cảm thấy ngao ngán, hắn ngẩng đầu nói với Long Trường:

– Long Trường lão ca, không phải huynh dẫn đệ tới nhầm nơi chứ?

Trong lòng Lục Thiếu Du thầm nghĩ, tuy rằng ta đã đánh bại ngươi, nhưng cũng không nên oan ức mà dẫn ta đến nơi như thế này.

– Không sai, chính là nơi này.

Long Trường khẳng định nói.

Lục Thiếu Du cảm thấy hụt hẫng, do dự kiểm tra chung quanh một lúc rồi bất đắc dĩ nói:

– Long Trường đại ca, bảo khố này đã bao lâu rồi chưa tu sửa vậy?

– Cái này… Dù sao ta sống hơn sáu ngàn năm cũng không thấy ai tu sửa qua. Nghe nói đình viện này được những tiền bối đời trước kiến tạo. Sau khi hoàn thành chưa từng tu sửa lần nào. Bình thường chỉ cần là vật của nhân loại trong tộc đều ném vào đây.

Long Trường nói.

– A.

Lục Thiếu Du khe khẽ thở dài, ba gian nhà xi này sợ rằng bên trong cũng không có vật gì tốt.

– Thiếu Du lão đệ, lão đệ không nên xem thường nơi này. Tuy rằng nơi này không có thứ gì tốt với chúng ta, nhưng đối với nhân loại mà nói, tuyệt đối là bảo vật.

Long Trường nói.

– Thật sao?

Lục Thiếu Du nửa tin nửa ngờ lách mình đi lên phía trước. Đến cửa đình viện, một cánh cửa gỗ rách nát hiện ra trước mắt hai người. Nhìn qua cánh cửa gỗ này dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sập đổ.

Xoạch!

Long Trường đẩy cửa ra, không có chút bất ngờ nào, cánh cửa lập tức đổ xuống mặt đất, bụi bay lên, cả sân nhỏ rẫy rụng lay động một chút, giống như cả đình viện sắp sập đổ.

– Bảo khố ạ.

Lục Thiếu Du bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ sau này mình phải chú ý một chút. Dẫm qua cánh cửa vừa mới đổ xuống, Lục Thiếu Du chậm rãi đi vào trong đình viện. Bàn chân dẫm phải một vật gì cứng cứng, Lục Thiếu Du cúi đầu xuống nhìn, hóa ra đây là một khối ngọc giản.

– Vũ kỹ Địa cấp cao giai.

Lục Thiếu Du nhảy dựng lên, ngọc giản mà hắn vừa mới dẫm phải này bên trên có một cổ khí tức thuộc tính hỏa quanh quẩn, dùng nhãn lực của Lục Thiếu Du hiện tại không khó phát hiện ra đây chính là vũ kỹ thuộc tính hỏa Địa cấp cao giai.

Khi Lục Thiếu Du thu chân lại, chăm chú nhìn vào trong đình viện thì lập tức nghẹn họng, nhìn trân trối…

Chỉ thấy trong đình viện này có vô số cỏ dại chen chúc, thế nhưng trong đám cỏ dại lại chất đầy vũ kỹ, linh kỹ, còn có Vũ linh khí, Hồn linh khí.

Vũ kỹ, linh kỹ rậm rạp, toàn bộ đều ngoài Địa cấp. Nhìn lại không ít hơn mấy trăm kiện. Vũ linh khí, Hồn linh khí chồng chất, chỉ trong cái sân này cũng đã có hơn trăm kiện.

– Kháo, coi như là rác rưởi sao?

Lục Thiếu Du kiểm tra từng kiện, những Vũ linh khí, Hồn linh khí, vũ kỹ Địa cấp rồi linh kỹ Địa cấp giống như là rác rưởi bị ném ở trong này. Không ít Vũ linh khí, linh kỹ, vũ kỹ Địa cấp đều bị chôn một nửa dưới đất. Trong đất bùn, Lục Thiếu Du rút ra được vô số ngọc giản vũ kỹ, linh kỹ, Vũ linh khí, Hồn linh khí.

– Thiếu Du lão đệ, trong đó còn có không ít. Những thứ bên ngoài hẳn là thứ mà đệ tử trong tộc ta mấy ngàn năm nay không muốn vào trong cho nên mới ném bên ngoài như vậy.

Long Trường vẫn đi cạnh Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du thả Vũ linh khí, linh kỹ cùng các loại xuống dưới mặt đất. Những thứ này không có một thứ nào mà không phải là bảo vật. Duy chỉ đối với bảo vật trong tay thì Lục Thiếu Du rung động, động tâm, nhưng cũng không phải là Lục Thiếu Du không thể chống cự lại lực hấp dẫn của nó. Dù sao thứ tốt đều xếp ở cuối cùng.

Chậm rãi đi tới ba gian đình viện, trên hành lang chỗ nào cũng có thể nhìn thấy không ít vũ kỹ, linh kỹ. Bên ngoài ba gian đình viện thoạt nhìn cực kỳ cũ nát, thế nhưng lại cực kỳ tinh xảo. Đình viện tuy rằng không phải quá lớn, nhưng lại chất đầy vũ kỹ cùng linh kỹ rậm rạp.

– Vũ linh khí Địa cấp.

– Hồn linh khí Địa cấp.

– Còn có Linh khí phi hành Huyền cấp.

– Còn có Linh khí phi hành Địa cấp à.

– Hắc Tinh hồn thạch, cái này không ngờ lại là Hắc Tinh hồn thạch.

Lục Thiếu Du nắm lấy một khối đá. Thứ bị ném trong phòng này đồn rằng có thể luyện chế ra thần khí. Đẳng cấp tài liệu không thua kém Vạn Năm Xích Đồng là bao.

– Ô? Đây là một bộ kiếm trận.

Lục Thiếu Du nắm lấy một hộp ngọc cũ nát màu đen, bên trong chính là một thanh trường kiếm. Kiếm quang lăng lệ, một tiếng kiếm minh vang lên, khí tức bàng bạc tràn ra khiến cho Lục Thiếu Du thoáng run sợ, đây cũng không phải là phàm vật. Lục Thiếu Du đánh giá, đây hẳn là một bộ kiếm trận khó có được. Từ khí thế bàng bạc cùng với kiếm khí mạnh mẽ có thể nhận ra, so với Huyền Diễn đao trận của hắn còn mạnh hơn một chút.

– Hồn Linh gia giáp Địa cấp.

Lục Thiếu Du lần nữa nhặt lên một vật, đây là một bộ giáp màu tím. Từ khí tức bên trên giáp lan tràn ra Lục Thiếu Du có thể nhận ra đây hẳn là một bộ Hồn Linh gia giáp Địa cấp, hẳn là tương đương với kiện Hồn Linh gia giáp trên người Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh.

– Đều là đồ tốt à.

Lục Thiếu Du kiểm tra, bên trong không hề nghi ngờ đều là bảo vật. Mỗi một kiện ném ra bên ngoài sợ rằng sẽ khiến cho người ta tranh giành tới mức ngươi chết ta sống. Mà trong ba gian đình viện này, Hồn linh khí cùng với Vũ linh khí cộng lại cũng có mấy trăm. Vũ kỹ, linh kỹ không ít. Cấp độ như Huyền cấp không có tư cách xuất hiện ở trong ba gian đình viện này.

Thế nhưng bên trong lại không có đan dược cùng với linh dược, bên ngoài cũng có không ít bảo vật cực kỳ hiếm thấy.

– Thiếu Du lão đệ, chọn xong ba kiện chưa?

Long Trường hỏi.

– Long Trường lão ca, đệ tìm một chút đã.

Tuy rằng bên trong có không ít thứ tốt, nhưng Lục Thiếu Du còn chưa tìm được vật khiến cho hắn động tâm. Chủ yếu là những vật này cho dù hắn có lấy cũng không có quá nhiều công dụng.

Tóm tắt chương này:

Trong chuyến tuần tra, Lục Thiếu Du và Long Trường đến một bảo khố của Long tộc. Được dẫn đến một đình viện cũ nát, Lục Thiếu Du thất vọng khi thấy nơi này chẳng khác gì một bãi rác với những vũ kỹ và linh khí chất đống. Tuy nhiên, sau khi khám phá bên trong, hắn nhận ra rằng đây là một kho tàng quý giá chứa đựng vô số bảo vật, như Hồn linh khí và Vũ linh khí, mà hầu hết bị lãng quên. Lục Thiếu Du quyết định tìm kiếm ba kiện bảo vật thích hợp cho mình.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Lục Thiếu Du và hai nàng Lục Tâm Đồng, Thần Hi được Long Yên dẫn đến một đình viện thanh nhã trong Thanh Long Hoàng tộc. Long Yên thông báo họ sẽ được dẫn đến bảo khố của tộc để lựa chọn ba kiện bảo vật. Lục Thiếu Du băn khoăn về sự tồn tại của những người giống nhau trong thế giới, đồng thời không ngừng nhớ về hai nữ nhân khác của mình. Sau vài ngày tham quan, Lục Thiếu Du cùng Long Trường chuẩn bị tiến vào bảo khố, nơi chứa đựng nhiều vật dụng lạ, điều hứa hẹn những điều thú vị và bất ngờ cho hành trình của hắn.

Nhân vật xuất hiện:

Lục Thiếu DuLong Trường