Tiểu tử hỗn trướng, ta đã lớn tuổi rồi, ngươi gọi ta một tiếng ngoại công, vậy rốt cuộc ai mới là người đang chiếm tiện nghi đây? Có bao nhiêu người muốn gọi mà không được, ngươi còn cho rằng mình đang thiệt thòi sao?
Long Ngộ trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, hắn chỉ cần vung tay lên, đường đường là tộc trưởng Thanh Long Hoàng tộc, muốn có người nhân loại gọi hắn một tiếng ngoại công chắc chắn phải để cả hàng dài từ Cổ Vực tới Linh Hoàng nhai.
— Được rồi, ta sẽ gọi. Ngài là ngoại công của Tiểu Long, đương nhiên ta cũng phải gọi ngài một tiếng ngoại công rồi.
Lục Thiếu Du nói với chút bất đắc dĩ trong lòng. Nếu có một ngày, đại ca Dương Quá của hắn ở bên công chúa Long Yên thì chắc chắn bối phận sẽ trở nên phức tạp.
Hắn thu hồi ánh mắt, nghiêm túc hỏi:
— Tiểu tử vẫn luôn muốn hỏi lão nhân gia người một chuyện.
Long Ngộ lườm Lục Thiếu Du:
— Hỏi đi.
— Chuyện Tiểu Long có phải Thanh Long Hoàng tộc đã thực sự buông tha rồi hay không?
Lục Thiếu Du hỏi. Nhìn qua hắn, Long Ngộ thu ánh mắt lại, khuôn mặt hơi run, than nhẹ:
— Tiểu gia hỏa đó là ngoại tôn của ta, ngươi nghĩ ta không cam lòng sao? Chỉ vì ở vị trí này có một số chuyện bất đắc dĩ. Nếu như trước đây ta thực sự muốn giết tiểu gia hỏa, ngươi cho rằng nó có thể chạy ra khỏi Linh Hoàng nhai không?
Lục Thiếu Du không nói gì, chỉ khe khẽ thở dài, xem ra mọi chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài.
— Việc này tạm thời qua đi, hiện tại đã là kết quả tốt nhất rồi. Hy vọng sau này tiểu gia hỏa kia không giận ngoại công như ta là được.
Long Ngộ nói.
— Nếu như Tiểu Long ghi hận lão nhân gia người, người nghĩ rằng Tiểu Long có thể đấu với người hay không? Lão nhân gia người muốn lừa Tiểu Long ngồi lên chức vị tộc trưởng, chuyện đó không dễ đâu.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói.
— Tiểu gia hỏa này...
Trên khuôn mặt già nua của Long Ngộ nở một nụ cười, nhìn Lục Thiếu Du nói:
— Tiểu gia hỏa kia có được thành tựu như ngày hôm nay cũng không thoát khỏi quan hệ với ngươi. Dù sao ta vẫn là ngoại công của tiểu gia hỏa, cho nên phải cảm ơn ngươi một tiếng.
— Nếu lão nhân gia người muốn cảm ơn thì không nên chỉ nói suông như vậy.
Lục Thiếu Du mỉm cười, trong lòng thực sự cảm thấy vui mừng cho Tiểu Long. Dù lúc trước có xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ đã là kết quả tốt nhất rồi. So với những gì hắn tưởng tượng thì còn tốt đẹp hơn nhiều.
Long Ngộ lườm Lục Thiếu Du:
— Gọi ngươi tới là để nói với ngươi một chuyện. Lần trước Long Trường dẫn ngươi đến bảo khố, ngươi đã xem qua rồi chứ?
— Đã xem qua hết.
Lục Thiếu Du nói. Ba gian đình viện đó nhìn có vẻ không giống bảo khố, nhưng dưới bề ngoài tồi tàn đó, đồ vật bên trong chắc chắn là bảo vật, cực kỳ kinh người. Nghĩ về những bảo vật đó, Lục Thiếu Du không khỏi nhìn tộc trưởng Long Ngộ.
Hôm nay có vẻ như tâm trạng của tộc trưởng Long Ngộ tốt hơn trước, ánh mắt hắn có sự thay đổi:
— Ngoại công, bảo vật trong bảo khố đối với Thanh Long Hoàng tộc không có tác dụng gì cả. Không bằng để cho tiểu tử chọn vài món.
— Đại ân đó không thể nói hết, sau này nếu Thanh Long Hoàng tộc có việc cần thì tiểu tử nhất định không từ chối.
Vì bảo vật, hai tiếng ngoại công Lục Thiếu Du kêu một cách rất tự nhiên. Hắn nói vậy nhưng trong lòng đang nghĩ, đường đường là Thanh Long Hoàng tộc thì cần hắn hỗ trợ điều gì. Nếu như ngay cả Thanh Long Hoàng tộc mà cũng không làm được thì cho dù có chục Lục Thiếu Du cũng không thể làm được. Tóm lại, nếu có thể chọn ra vài món bảo vật thì cũng tốt. Bên trong có nhiều tài liệu luyện khí, vũ kỹ, linh kỹ Địa cấp. Vũ linh khí, Hồn linh khí, linh khí phi hành đều vô cùng kinh người.
— Đừng có dẻo miệng như vậy.
Long Ngộ trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du:
— Ngươi có biết tại sao Thanh Long Hoàng tộc ta thu thập nhiều bảo vật của nhân loại mà không ném ra ngoài không?
Lục Thiếu Du lắc đầu, hắn thực sự chưa rõ ràng về chuyện này. Không biết Thanh Long Hoàng tộc muốn làm gì.
Long Ngộ nhìn Lục Thiếu Du và nói:
— Ở thời kỳ viễn cổ, nhân tộc và thú tộc đã đại chiến, thế lưỡng bại câu thương. Những bảo vật này được dùng để đối phó với thú tộc, sau khi đánh bại cường giả nhân loại, những bảo vật này sẽ lập tức bị phá hủy, tất nhiên sẽ không lưu lại cho nhân loại để họ tiếp tục chống lại thú tộc.
Ngừng một chút, Long Ngộ tiếp tục:
— Về sau, tình hình hòa hoãn hơn một chút. Mỗi khi đoạt được những bảo vật này, những thứ cấp thấp sẽ bị phá hủy ngay lập tức, còn những thứ cao cấp hơn thì tiền bối trong tộc không nỡ phá hủy, cho nên mới ném vào chỗ đó. Các đệ tử Long tộc đều có tính thu thập, vì vậy chúng đều được ném ở đó. Bảo vật trong bảo khố thực ra đều do tiền bối Thanh Long Hoàng tộc lưu lại. Nhân tộc và thú tộc đã từ lâu không còn chiến tranh, vì vậy gần đây cũng không thu hoạch được gì.
Lục Thiếu Du gật đầu, đã hiểu hơn một chút. Nếu những bảo vật này lưu lại cho nhân tộc thì dĩ nhiên sẽ làm gia tăng sức mạnh cho họ. Thanh Long Hoàng tộc lại có tính cách thu thập, về điểm này, Lục Thiếu Du có thể thấy rõ từ những người như Thiên Độc Yêu Long, Bàn Hủy và Tiểu Long. Chính vì lý do đó mà bảo vật mới được lưu giữ lại.
— Ngươi đã gọi ta một tiếng ngoại công, đương nhiên ta sẽ không bạc đãi ngươi. Vật trong bảo khố ngươi cứ cầm hết đi, dù sao chúng cũng vô dụng với Thanh Long Hoàng tộc. Bao nhiêu năm thu thập của Thanh Long Hoàng tộc không ngờ lại rơi vào tay ngươi. Với những bảo vật đó, Tam Tông Tứ Môn, Tứ Các Tứ Đảo, Nhất Tông Nhất Giáo Nhất Môn Nhất Trang cũng chưa chắc có nội tình mạnh bằng ngươi.
Long Ngộ nhìn Lục Thiếu Du và nói.
Lục Thiếu Du nghe vậy lập tức ngây người. Bảo vật trong bảo khố đó quả thực vô cùng kinh người. Vừa rồi hắn chỉ nghĩ đến việc lấy thêm vài món thì đã vô cùng cảm kích rồi. Không ngờ tộc trưởng Long Ngộ lại hào phóng như vậy, số lượng bảo vật bên trong chắc chắn sẽ gây bất ngờ.
Khi hoàn hồn lại, Lục Thiếu Du lập tức đứng dậy hành lễ:
— Cảm ơn tộc... không, ngoại công.
Trong lòng Lục Thiếu Du cảm thấy một tiếng ngoại công này thật sự xứng đáng. Có một ngoại công trên danh nghĩa làm tộc trưởng Thanh Long Hoàng tộc thì không ít những lợi ích.
— Không cần khách sáo, có lẽ trong lòng ngươi cũng đã sớm có ý định với bảo khố của Thanh Long Hoàng tộc ta.
Long Ngộ lườm Lục Thiếu Du, nói:
— Hơn nữa, tiểu gia hỏa Tiểu Long kia, có lẽ một ngày nào đó cũng sẽ đem toàn bộ bảo khố cho ngươi. Còn không bằng ta giao cho ngươi trước, tránh cho lòng ngươi nhớ thương. Ngươi gọi ta một tiếng ngoại công, đây cũng coi như là quà gặp mặt của ta.
Hắc hắc.
Lục Thiếu Du vuốt mũi mỉm cười, Tiểu Long quả thực đã từng nói qua những lời này. Xem ra vị tộc trưởng Long Ngộ này không phải là người thường, hắn đã tinh ý nhận thấy mọi thứ.
— Ngươi lĩnh ngộ thuộc tính gì vậy?
Long Ngộ hiếu kỳ hỏi.
Trong chương truyện này, Lục Thiếu Du và Long Ngộ thảo luận về mối quan hệ giữa họ khi Lục Thiếu Du gọi Long Ngộ là 'ngoại công'. Long Ngộ đề cập đến tình hình của Tiểu Long, đồng thời chia sẻ về những bảo vật trong bảo khố của Thanh Long Hoàng tộc. Lục Thiếu Du ngạc nhiên khi biết rằng các bảo vật này thực chất vô dụng với tộc trưởng và ông đã quyết định giao cho Lục Thiếu Du. Câu chuyện phát triển với các mối quan hệ phức tạp và bối cảnh lịch sử giữa nhân tộc và thú tộc.
Chương truyện mô tả sự ngạc nhiên của Vân Khiếu Thiên và Đại hộ pháp về việc Cảnh Văn được phong làm Thần Nữ. Sự xuất hiện của Hoàng khí cấp Thiên trong Lục Đại Nhân Hoàng tộc cùng những biến động trong Thanh Long Hoàng tộc gây ra lo ngại về đại loạn. Lục Thiếu Du, mặc dù không có thông tin gần đây, vẫn được coi là một yêu nghiệt trong Vân Dương Tông. Cuộc trò chuyện giữa Lục Thiếu Du và Long Ngộ cho thấy mối quan hệ phức tạp giữa các nhân vật và bối cảnh đầy biến động trong đại lục.
Thanh Long hoàng tộcbảo khốngoại côngBảo vậtTộc trưởngTộc trưởngBảo vật