Hồ Nam Sinh đáp:
– Đại trưởng lão yên tâm, không ai có thể chạy thoát đâu!
Năm tu vi Vũ Phách đang bị một mình đại trưởng lão đối phó, còn lại chín mươi mấy người, chỉ có ba mươi người tu vi Vũ Sư, trong đó cao nhất chỉ là Vũ Sư ngũ trọng. Nếu năm trưởng lão cùng với đám người Phi Linh Môn bao vây và tiêu diệt thì sẽ không ai chạy thoát được.
Bỗng cảm nhận được khí thế từ người Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, Hàn trưởng lão biến đổi sắc mặt nói:
– Là Linh Giả!
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói:
– Các ngươi đã đến đây để chịu chết thì hãy chết hết đi!
Khí lạnh lan tỏa, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lao vào. Không gian trước mặt vặn vẹo, khí lạnh tràn ngập, ánh sáng đen xuyên thấu không gian. Chưa kịp phản ứng, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đã xuất hiện bên cạnh Hàn Trường Sinh.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh hoàn toàn phát tán khí thế, lúc này Hàn Trường Sinh mới nhận ra thực lực của đối thủ như thế nào. Kinh hãi, Hàn Trường Sinh thốt lên:
– Thực lực mạnh quá, là cường giả Linh Vương, không, là Linh Suất! Mọi người mau chạy đi!
Khí tức uy hiếp khổng lồ đè xuống, Hàn Trường Sinh không dám phản kháng, mặt tái nhợt. Điều này hoàn toàn vượt quá dự đoán của lão.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh quát lạnh:
– Còn muốn chạy sao? Không kịp nữa rồi!
Lão đẩy thủ ấn, không gian rung lắc vặn vẹo. Ánh sáng đen, mang theo mùi hôi thối, phóng ra, bao trùm không gian rộng lớn. Ánh sáng đen xé rách không gian. Đám người La Sát Môn bị khí thể mạnh mẽ tác động, chân khí ứ đọng. Đệ tử đẳng cấp Vũ Đồ ngã từ trên ngựa xuống đất, độc khí thẩm thấu vào cơ thể, miệng sùi bọt đen.
Hàn Trường Sinh hét to:
– Tìm cách trốn đi!
Mặt Hàn Trường Sinh trắng bệch, lão không ngờ đối phương lại là cường giả Linh Suất. Nếu biết sớm, lão chắc chắn không dám tới đây trêu chọc. Ngay cả Quỷ Vũ Tông cũng không dám chọc vào cường giả Linh Suất.
Hàn Trường Sinh nhanh chóng vận chuyển chân khí, chân khí thuộc tính thổ mạnh mẽ tuôn ra, lập tức ngưng kết thành một quyền ấn khổng lồ bay tới hướng Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh. Chân khí thuộc tính thổ đụng vào không gian, tạo ra tiếng nổ như sấm vang vọng.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh hừ lạnh:
– Đom đóm mà giành phát sáng với trăng? Vũ Phách nhỏ bé dù có là Vũ Phách cửu trọng thì cũng chỉ là con kiến trong mắt ta thôi!
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đứng trên không, sát khí sắc bén bao phủ toàn trường. Ánh sáng đen tập trung trong tay lão, ngưng tụ thành một quyền ấn to cỡ năm mươi thước. Tiếng xé gió vang vọng chấn động.
Bùm! Bùm!
Hai quyền ấn va chạm, quyền ấn của Hàn Trường Sinh ngay lập tức bị phá hủy thành từng mảnh nhỏ màu vàng đất, bị ánh sáng đen ăn mòn thành sương khói. Quyền ấn được Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh ngưng kết bỗng co lại thành kích cỡ một nắm đấm bình thường, ánh sáng đen tràn ngập, chỉ nhìn vào đã khiến người ta cảm thấy hồi hộp.
Quyền ấn xuyên thấu không gian, không gian gián tiếp sụp đổ, quyền ấn mạnh mẽ đấm vào ngực Hàn Trường Sinh.
Bùm!
Hàn Trường Sinh không thể tránh, tốc độ của đối phương nhanh như ma quỷ, khiến lão không kịp phản ứng. Lực lượng mạnh mẽ ào xuống, Hàn Trường Sinh bị đánh bay đi, nội tạng va chạm mạnh, năng lượng khủng khiếp tấn công vào linh hồn lão.
Điều đáng sợ nhất là trong đòn tấn công này chứa chất độc mạnh mẽ đang ăn mòn toàn thân lão. Hàn Trường Sinh há miệng phun ra máu đen kèm nội tạng:
– Phụt!
Nội tạng cũng bị nhuộm đen, mắt Hàn Trường Sinh trắng dã, con ngươi tan rã, không còn sự sống. Chỉ một đợt va chạm, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đã dễ dàng tiêu diệt Hàn Trường Sinh.
Hồ Nam Sinh thấy Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh ra tay, cũng hét lớn:
– Giết, không chừa một ai!
Chân khí vận chuyển mạnh mẽ dưới chân, Hồ Nam Sinh đã lao lên như một tia chớp. Sau lưng Hồ Nam Sinh, đám người Chu Ngọc Hậu, Trần Tân Kiệt, cùng các đệ tử cũng lao lên. Giờ đây, đệ tử Phi Linh Môn không còn sợ hãi nữa, họ liều mình xông lên phía trước.
Bùm bùm bùm!
Chỉ trong chốc lát, hỗn chiến bùng nổ, tiếng nổ của năng lượng vang vọng bên tai. Bốn trưởng lão La Sát Môn còn lại hoảng sợ, mặt họ tái mét:
– Chạy đi, mau chạy đi, Phi Linh Môn có cường giả Linh Suất!
Họ không thể chống cự cường giả Linh Suất. Trưởng lão Hàn Trường Sinh đã bị giết chỉ trong một chiêu, họ thì không chịu nổi nửa chiêu.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lạnh lùng nói:
– Muốn trốn hả? Muộn rồi.
Đứng trên cao, sát khí của Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lan tỏa mạnh mẽ. Lão nhanh chóng kết hợp các thủ ấn kỳ dị, ánh sáng đen lan tỏa khắp trời, mùi hôi thối trải dài trong không gian.
Trong ánh sáng đen, bốn khí kình như xúc tu xuyên không gian, bay nhanh về phía bốn trưởng lão Vũ Phách của La Sát Môn. Bốn Vũ Phách, trong đó có một người Vũ Phách ngũ trọng, một người Vũ Phách tứ trọng, còn lại hai người Vũ Phách tam trọng, thực lực không phải là yếu. Bốn trưởng lão La Sát Môn nhanh chóng chạy trốn, nhưng ánh sáng đen lan tỏa áp đảo, họ bị giam cầm không thể ra khỏi không gian ánh sáng đen.
Vù vù vù vù!
Bốn khí kình đen xé rách không gian, khí lạnh thấu xương ập vào lưng bốn trưởng lão La Sát Môn. Bốn trưởng lão, mặt trắng bệch, dựng lên hộ thân cương khí, cảm nhận được kình khí cuồng bạo từ phía sau khiến họ sợ hãi. Họ thầm hối hận vì đã đến nơi này, chẳng những không đạt được gì mà giờ đây còn sắp mất mạng, nhưng có hối hận cũng đã muộn.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Bốn luồng ánh sáng đen nhanh như chớp lao tới, hàn kình lạnh như băng xuyên thấu, tạo nên tiếng nổ trầm đục. Lực lượng mạnh mẽ đâm thủng hộ thân cương khí của bốn trưởng lão La Sát Môn. Hộ thân cương khí bị rạn vỡ như bị thứ gì đó ăn mòn, trong thoáng chốc hóa thành sương khói.
Bốn luồng sáng đen ập xuống người bốn trưởng lão La Sát Môn, lực lượng cuồng bạo vỡ nát không gian.
Cả bốn người cùng phun ra máu:
– Phụt!
Bốn trưởng lão La Sát Môn bị đánh bay, trước ngực mỗi người đều bị xuyên thủng một lỗ tròn.
Bùm bùm bùm!
Bốn xác chết rơi xuống đất. Bốn trưởng lão La Sát Môn bị giết chỉ trong một chiêu, thực lực đó khiến các đệ tử Phi Linh Môn chấn động mạnh. Đại trưởng lão quá khủng khiếp.
Đám người Thường Lỗi đồng thanh hô lớn:
– Giết!!!
Chân khí được vận chuyển mạnh mẽ dưới chân, tiếng ngựa hí vang lên, tiếng người gào thét xen lẫn. Không ngừng có đệ tử La Sát Môn bị giết, không gian trở nên máu me, cỏ xanh dưới đất nhuốm đỏ.
– Mau trốn, trưởng lão đã chết hết rồi, mau trốn nhanh lên!
Số lượng đệ tử La Sát Môn còn sống sót không nhiều, họ cố gắng lao ra khỏi vòng vây, nhưng năm trưởng lão Phi Linh Môn đã phong tỏa không gian, không thể chạy trốn.
Bùm bùm bùm!
Tiếng nổ vang lên không ngừng, người ngã ngựa đổ. Đệ tử La Sát Môn Vũ Sư tam trọng cuối cùng đã bị Hồ Nam Sinh giết.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đã giết năm Vũ Phách rồi dừng lại, đứng bên cạnh quan sát, không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn đám đông đang xem náo nhiệt.
Trong chương này, Hàn Trường Sinh và các đệ tử La Sát Môn đối đầu với Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh - một cường giả Linh Suất. Khi Thôi Hồn Độc Suất xuất hiện, tình hình trở nên tồi tệ khi lão dễ dàng hạ gục Hàn Trường Sinh. Không khí chiến đấu căng thẳng, các đệ tử của Phi Linh Môn, dưới sự chỉ huy của Hồ Nam Sinh, dũng cảm lao vào tác chiến, trong khi bốn trưởng lão La Sát Môn bị tiêu diệt nhanh chóng. Không khí đẫm máu, sự hối hận muộn màng của kẻ thù không thể cứu họ khỏi số phận bi thảm.
Chương truyện diễn ra sau cái chết bí ẩn của Từ trưởng lão, Đặng Phong Lương quyết định truy đuổi Phi Linh Môn. Với sự chỉ huy của Hàn Trường Sinh và các trưởng lão khác, La Sát Môn chuẩn bị cho cuộc báo thù. Trong khi đó, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh của Phi Linh Môn đón chờ họ với khí thế mạnh mẽ. Hai bên đang đối đầu, căng thẳng không khí chiến sự lan tỏa khi cả hai quyết tâm tiêu diệt lẫn nhau.
Đại trưởng lãoHàn Trường SinhThôi Hồn Độc Suất Đông Vô MệnhHồ Nam SinhChu Ngọc HậuTrần Tân KiệtThường LỗiLa Sát Môn
Linh giảLinh VươngLinh Suấtkhí lạnhđộc khíVũ PháchPhi Linh Mônhỗn chiến