Lục Thiếu Du chạy vội ra khỏi thành Quỷ Vũ, nơi mà hắn không thể nào ẩn nấp. Lữ Tiểu Linh cầm roi thúc ngựa đuổi theo, hô to:
– Giá!
Chẳng bao lâu sau, họ đã đến cổng thành. Nhìn thấy Lục Thiếu Du vừa lao ra ngoài, Lữ Tiểu Linh lập tức thúc ngựa đuổi theo.
Một lát sau, hai thanh niên mặc trang phục hoa đến gần cổng thành. Khi thấy Lữ Tiểu Linh đang dần khuất bóng, mặt họ biến sắc. Một thanh niên Vũ Sư ngũ trọng bên trái kéo tay một người khác mặc giáp và ra lệnh:
– Mau, thông báo cho mọi người đuổi theo!
– Tuân lệnh, thiếu gia!
Các người gần cổng thành vội vàng lao đi.
Khi Lục Thiếu Du chạy ra cổng thành, hắn nhận thấy Lữ Tiểu Linh vẫn đang ở phía sau đuổi theo, vì vậy hắn nhanh chóng lấy ra Không gian thú nang.
– Thiên Sí Tuyết Sư!
Một luồng sáng trắng lóe lên.
– Grao!
Thiên Sí Tuyết Sư xuất hiện giữa không trung, và dưới sức mạnh của chân khí, Lục Thiếu Du nhảy ngay lên lưng con yêu thú.
Hắn cười to:
– Ha ha ha! Lữ Tiểu Linh, từ từ thôi, ta đi trước đây!
Thiên Sí Tuyết Sư bay nhanh về phía trước, ngựa sao có thể theo kịp?
Lữ Tiểu Linh tức giận quát:
– Ngươi là kẻ lừa đảo, ăn cắp! Ngươi nghĩ ta không đuổi kịp ngươi sao? Ta sẽ không tha cho ngươi đâu!
Khi Lục Thiếu Du cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư bỏ xa Lữ Tiểu Linh, hắn thở phào nhẹ nhõm. Hắn chỉ định dừng lại tại một sơn mạch gần đó để chờ mấy canh giờ rồi quay trở lại Quỷ Vũ Tông. Không ngờ Lữ Tiểu Linh cũng tới Quỷ Vũ Tông, quả là oan gia ngõ hẹp.
Lục Thiếu Du cất Thiên Sí Tuyết Sư và quan sát xung quanh sơn mạch gần gũi với thành Quỷ Vũ. Mới vào thành đã bị đuổi ra, thật không may mắn. Hắn trở về từ từ, xác định rằng Lữ Tiểu Linh sẽ không theo kịp được Thiên Sí Tuyết Sư, nên hắn không vội chạy trốn.
Khi vượt qua một đỉnh núi, thành Quỷ Vũ hiện ra ở phía xa. Lục Thiếu Du cười khổ, vừa định tiến lên thì chợt thấy sắc mặt sa sầm, nhanh chóng lùi lại.
Xoẹt!
Một bóng trắng khổng lồ nhảy ra, móng vuốt sắc bén cắm phập xuống nơi hắn vừa đứng. Đất cát văng lên, tạo thành một cái lỗ lớn.
Nét mặt Lục Thiếu Du tối sầm lại:
– Ngân Linh Huyễn Thử, là Lữ Tiểu Linh!
Không phải yêu thú nào khác, mà chính là Ngân Linh Huyễn Thử mà hắn đã gặp trước đó, hiện giờ nó là linh thú bảo vệ của Lữ Tiểu Linh.
Một giọng quát vang lên từ phía sau:
– Đồ lừa đảo, ăn cắp! Mau trả lại Thiên Sí Tuyết Sư cho ta!
Lục Thiếu Du bất ngờ hỏi:
– Lữ Tiểu Linh, sao nàng lại đuổi kịp ta?
Hắn quay lại, và ngay lập tức bị ấn tượng bởi bộ đồ hở hang của Lữ Tiểu Linh, những yếu tố quyến rũ khiến hắn phải chú ý.
Lữ Tiểu Linh đắc ý cười:
– Hừ! Ngươi nghĩ có Thiên Sí Tuyết Sư thì chạy nhanh hơn sao? Bản tiểu thư có cách riêng của mình.
Chợt nét mặt nàng đổi sang giận dữ:
– Mau trả lại Thiên Sí Tuyết Sư cho ta! Nếu không ta sẽ không tha cho ngươi, đến chân trời góc biển cũng sẽ bắt ngươi!
– Ha ha ha!
Lục Thiếu Du cười nham hiểm:
– Tiểu thư, ta rất thuần khiết; mặc dù tiểu thư có đuổi theo ta thì chưa chắc đã thành công đâu.
Lữ Tiểu Linh phản ứng, mặt đỏ bừng:
– Ngươi…!
Khi không chịu nổi, nàng giậm chân và quát:
– Tiểu Huyễn, bắt hắn lại!
Ngân Linh Huyễn Thử kêu lên:
– Chít chít!
Rồi nó hóa thành luồng sáng lao về phía Lục Thiếu Du, cơ thể to lớn cùng với tiếng gió rít gào.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói:
– Thực lực Ngân Linh Huyễn Thử của nàng không đủ đâu.
Dù sao lúc này Ngân Linh Huyễn Thử cũng chỉ là trung kỳ nhị giai, Lục Thiếu Du hoàn toàn không sợ nó.
Hắn gầm lớn:
– Khai Sơn chưởng!
Nhanh như chớp, một chưởng ấn chứa năng lượng màu vàng đất được phát ra, chưởng ấn đó bao trùm không gian xung quanh và đánh vào Ngân Linh Huyễn Thử khổng lồ.
Vù vù vù!
Ngân Linh Huyễn Thử há mỏ, phun ra phong nhẫn, nhưng phong nhẫn không bị chưởng ấn ảnh hưởng, ào ạt hướng về Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du giật mình kêu lên:
– Linh thú đúng là khác hẳn!
Giữa linh thú và yêu thú có những khác biệt rõ ràng, linh thú có tác dụng trực tiếp vào linh hồn người, giống như Linh Giả.
Hắn quát lớn:
– Tán!
Một màn sáng vô hình bao quanh Lục Thiếu Du và khi Ngân Linh Huyễn Thử phun ra phong nhẫn, nó đã bị tan rã ngay.
Lữ Tiểu Linh hét lên:
– Lừa đảo, hãy xem bản tiểu thư dạy ngươi một bài học!
Linh lực ngưng tụ thành một thanh trường kiếm chém về phía Lục Thiếu Du, luồng năng lượng cuồng bạo tràn ngập, không khí xung quanh gào thét.
Lục Thiếu Du nhanh chóng thụt lùi lại, không có người ngoài, hắn không sợ Lữ Tiểu Linh. Hắn nghiêng người để né tránh công kích của nàng.
Lữ Tiểu Linh lại hét to:
– Hừ! Ngươi dám bỏ ta lại một mình trong Lan Lăng sơn!
Linh lực lại phun ra, Lữ Tiểu Linh nhanh chóng kết thủ ấn, khiến không gian quanh nàng vặn vẹo. Những sợi tơ linh lực cuồng bạo hướng thẳng tới Lục Thiếu Du.
Biểu cảm trên mặt Lục Thiếu Du trở nên nghiêm trọng. Lữ Tiểu Linh là Linh Sư tam trọng, không dễ chọc. Hắn định thi triển Đao Hồn kỹ nhưng lo sợ rằng dùng kỹ năng này sẽ làm nàng bị thương.
Lục Thiếu Du chợt đổi thủ ấn:
– Thiên Thủ Liệt Cương Ấn!
Năng lượng thuộc tính thổ trong không khí tập hợp lại, phát ra sức mạnh như thủy triều vào chưởng ấn của hắn.
Một chưởng ấn màu vàng đất bay lên, hóa thành nhiều chưởng ấn mờ ảo, giống như những đợt tàn ảnh hòa thành hoa sen. Chưởng ấn nổ vang, tạo ra vô số linh lực ngưng tụ thành sợi tơ trong không gian, vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa.
Bùm!
Một bóng áo xanh xé không gian, chưởng ấn va vào vai Lữ Tiểu Linh, sức mạnh lớn lao trút xuống mang theo nàng bay đi.
Thét lên một tiếng đau đớn:
– A!
Sau đó, nàng bị đánh bay đi xa.
Rầm bịch!
Âm thanh rơi xuống nước, nơi gần đó có một cái ao cạn, dòng nước trong vắt hiện ra. Lữ Tiểu Linh bị ngã xuống ao.
Thấy chủ nhân bị đánh bay, Ngân Linh Huyễn Thử lại lao về phía Lục Thiếu Du:
– Chít chít!
Hắn mắng:
– Súc sinh!
Linh thú nhị giai trung kỳ không làm khó được Lục Thiếu Du, hắn nhanh chóng kết thủ ấn, năm Hỏa Ảnh Chỉ vươn tới Ngân Linh Huyễn Thử.
Cùng lúc ấy, hắn ngoái đầu nhìn hướng cái ao cạn:
– Người đâu?
Hắn không còn thấy bóng dáng Lữ Tiểu Linh đâu nữa.
Lục Thiếu Du nhướng mày nói:
– Chắc sẽ không chết chìm chứ?
Hắn không có ý định giết Lữ Tiểu Linh; nàng còn trẻ và ngây thơ, hắn chỉ cướp Thiên Sí Tuyết Sư của nàng, nếu lại giết người thì thật bất nhân.
Hắn nhìn chăm chú vào ao cạn, tuy nước không sâu nhưng cũng không nông, mặt nước trong suốt khó thấy đáy.
Bì bõm!
Một bóng người trồi lên từ mặt ao, Lữ Tiểu Linh phun nước ra, dường như vừa bị sặc.
Lục Thiếu Du như bị sét đánh, máu mũi trào ra khi chứng kiến cảnh tượng đó.
Lữ Tiểu Linh ướt sũng, làn da trắng như ngọc, tóc đen dài ướt dính vào vai, dáng người thon thả yểu điệu. Áo giáp nửa trên bao lấy cặp ngực, còn lại hoàn toàn trong suốt.
Trong chương truyện, Lục Thiếu Du trốn khỏi thành Quỷ Vũ, bị Lữ Tiểu Linh đuổi theo. Hắn cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư bay nhanh, để lại Lữ Tiểu Linh tức giận. Tuy nhiên, nàng không từ bỏ mà dụ dỗ được Ngân Linh Huyễn Thử, con thú linh bảo vệ nàng, tấn công Lục Thiếu Du. Cả hai rơi vào trận chiến quyết liệt. Lục Thiếu Du sử dụng năng lượng mạnh mẽ đánh bại Lữ Tiểu Linh, khiến nàng ngã vào ao nước cạn. Hình ảnh Lữ Tiểu Linh ướt sũng đã để lại ấn tượng mạnh với hắn.
Lục Thiếu Du đến thành Quỷ Vũ, nơi Quỷ Vũ tông thống trị. Trong quá trình khám phá thành phố nhộn nhịp với nhiều cường giả, anh tình cờ gặp Lữ Tiểu Linh tại cửa hàng Thiên Dược Môn. Sự chú ý của Lữ Tiểu Linh dành cho Lục Thiếu Du dẫn đến việc cô quyết định bắt anh, khiến anh phải chạy trốn ra ngoài thành. Cảnh tượng hỗn loạn bắt đầu khi các trưởng lão cố gắng bảo vệ cô khỏi nguy hiểm, nhưng chỉ khiến tình hình thêm căng thẳng.
Lục Thiếu DuLữ Tiểu LinhNgân Linh Huyễn ThửThiên Sí Tuyết Sư