Đỗ Vân Sơn chau mày, sắc mặt có phần nghiêm túc nói:
- Dù Cửu Hoa Môn có hơi quá đáng, nhưng họ vẫn là thế lực thuộc ngoại vi của Quỷ Vũ tông chúng ta. Hành động của Phi Linh Môn khiến Quỷ Vũ tông khá khó xử. Mặc dù Lục chưởng môn khẳng định rằng trưởng lão của Cửu Hoa Môn đã đánh lén, nhưng chúng ta cần chứng cứ rõ ràng, nếu không sợ rằng các môn phái khác sẽ phê phán.
Suy nghĩ của Lục Thiếu Du bình tĩnh nhưng thấu hiểu. Hắn nhận ra rằng Quỷ Vũ tông đang muốn lợi dụng cơ hội này để làm khó Phi Linh Môn, việc Cửu Hoa Môn bị tiêu diệt dường như không ảnh hưởng nhiều đến Quỷ Vũ tông.
Lục Thiếu Du nhẹ nhàng lên tiếng:
- Đỗ trưởng lão nói đúng. Hôm qua tôi đã gặp đại trưởng lão, sẽ yêu cầu người ấy đến Quỷ Vũ tông để giải thích với các vị.
Mọi người đều tinh ý, lập tức nắm bắt được ý tứ trong lời nói của Lục Thiếu Du. Hắn đã nhắc đến cường giả Linh Suất trong Phi Linh Môn, chỉ ra rằng nếu Quỷ Vũ tông có ý định gây sự, Phi Linh Môn sẽ không dễ bị ức hiếp. Nếu cường giả Linh Suất ghé thăm Quỷ Vũ tông, có lẽ họ cũng sẽ không thể chịu đựng nổi.
Đôi mắt Đỗ Vân Sơn co giật nhẹ, hắn nhìn chằm chằm vào Lục Thiếu Du:
- Lục chưởng môn nói rất nghiêm trọng. Tôi tin rằng chưởng môn không có lý do để nói dối. Cửu Hoa Môn đúng là có tội, nhưng đại trưởng lão ở Phi Linh Môn đã ra tay quá nặng. Hiện tại Cửu Hoa Môn bị tiêu diệt, không ai quản lý lãnh thổ đó, không biết Phi Linh Môn của Lục chưởng môn có hứng thú hay không?
Lục Thiếu Du đáp:
- Đỗ trưởng lão, thực lực của Phi Linh Môn chúng tôi chưa đủ, không cần thiết. Những chuyện như vậy không mang lại lợi ích gì và tôi không muốn dính vào rắc rối. Cảm ơn ý tốt từ đại trưởng lão.
Lục Thiếu Du hiểu rằng Quỷ Vũ tông không hề có ý tốt, mà chỉ đang dò xét hắn.
Đỗ Vân Sơn nói thêm:
- Lục chưởng môn hãy chú ý dưỡng thương, tôi phải về bẩm báo với tông chủ về vấn đề liên quan đến Cửu Hoa Môn ngay.
Lục Thiếu Du đáp:
- Vậy tôi không giữ Đỗ trưởng lão thêm lâu.
Đám trưởng lão Hồ Nam Sinh đưa người của Quỷ Vũ tông ra ngoài. Ngay khi người Quỷ Vũ tông vừa rời đi, Lục Thiếu Du liền bật dậy, khóe môi nở nụ cười.
Hoàng Bác Nhiên tinh nghịch nói:
- Chưởng môn giả vờ như thật đấy!
- Giả vờ sao?
Lục Thiếu Du mỉm cười trả lời:
- Không giống chút nào. Chiêu thức nhỏ bé này trong mắt một cường giả như Đỗ Vân Sơn chỉ cần liếc qua là thấy ngay tôi đang giả bộ bị thương.
Hoàng Bác Nhiên vẫn chưa hiểu:
- Sao lại như vậy, vậy tại sao chưởng môn vẫn giả vờ bị thương nặng?
Phương Tân Kỳ, Nhan Kỳ, Trương Minh Đào và Lưu Nhất Thủ đứng trong phòng cũng rất khó hiểu.
Lục Thiếu Du cười nói:
- Nhớ rằng, giả bộ cũng là một nghệ thuật, một loại cảnh giới, tùy thuộc vào cách bạn thể hiện. Có những vấn đề mà cả hai bên đều hiểu nhưng không thể nói thẳng ra, vì vậy phải giả bộ để tạo ra quân bình.
Giải thích của Lục Thiếu Du khiến mọi người hiểu ra, họ cảm thấy rất có lý và đều kính phục, thán phục rằng:
- Chưởng môn không hổ là chưởng môn!
Sáng sớm hôm sau, Lục Thiếu Du chuẩn bị xong, cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư bay ra khỏi Phi Linh Môn, điểm đến là Bạch Vân Hiệp cách đó mười vạn dặm.
Hành trình mười vạn dặm không gần nhưng Lục Thiếu Du không lấy làm bận tâm, với tốc độ của Thiên Sí Tuyết Sư, chỉ vài ngày là tới nơi.
Lục Thiếu Du ngồi trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư giữa không trung, hắn suy nghĩ một chút rồi cho một viên đan dược tam phẩm hậu giai vào miệng. Đan dược nhanh chóng chuyển hóa thành năng lượng khổng lồ. Lục Thiếu Du vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết, luyện hóa năng lượng thành chân khí tinh thuần chảy vào đan điền khí hải.
Đã lâu Lục Thiếu Du không luyện hóa năng lượng từ đan dược, lần này làm hắn cảm thán. Năng lượng trong đan dược và quá trình luyện hóa chân khí của người khác thật sự cách biệt rất xa, năng lượng từ đan dược mạnh hơn nhiều và tốc độ luyện hóa cũng nhanh hơn.
Nếu ai biết được suy nghĩ trong đầu Lục Thiếu Du thì sẽ thấy xấu hổ. Việc trực tiếp nuốt đan dược và tu luyện đã là nhanh hơn gấp nhiều lần so với tốc độ luyện tập của người bình thường.
Thiên Sí Tuyết Sư lao vút qua bầu trời như một ngôi sao, Tiểu Long nằm trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, không nhận ra rằng ánh sáng vàng nhẹ đã tỏa ra từ cơ thể mình.
Thời gian trôi chậm rãi, đến ngày thứ hai. Ánh sáng vàng rực rỡ bao quanh Lục Thiếu Du, năng lượng vô hình từ thiên địa bị hút vào cơ thể hắn. Khí thế của hắn tăng vọt, không gian trong đan điền khí hải cũng mở rộng gấp nhiều lần. Lục Thiếu Du đã đột phá, hiện tại hắn đã đạt đến Linh Sư thất trọng.
Sau một thời gian, khí thế của hắn ổn định lại, Lục Thiếu Du thở ra hơi đọng trong đan điền khí hải:
- Phù.
Mở mắt ra, Lục Thiếu Du thấy Tiểu Long tỏa sáng vàng rực rỡ, cảm xúc vui mừng bộc lộ trên gương mặt hắn.
Hắn thì thào:
- Tiểu Long sắp đột phá!
Thấy khí thế từ Tiểu Long có dấu hiệu đột phá, Lục Thiếu Du biết rằng nó sẽ cần nhiều thời gian để đạt tới trình độ đó, vì vậy hắn đã thu Tiểu Long vào trong ngực.
Trên cao, nhìn khí lưu dưới bầu trời trôi qua, Lục Thiếu Du cảm nhận được sau khi Thiên Sí Tuyết Sư đột phá lên trung kỳ tam giai, tốc độ của nó lại tăng nhanh thêm nhiều. Thiên Sí Tuyết Sư được xem như vương giả trong giới yêu thú phi hành, tốc độ của nó rất ấn tượng và yêu thú tứ giai bình thường khó có thể theo kịp.
Lục Thiếu Du tận dụng khoảng thời gian này để ổn định tu vi của mình. Chân khí và linh lực vừa mới đột phá, hắn không thể ngay lập tức tiếp tục cắn nút rồi lại đột phá tiếp được, dục tốc bất đạt. Dù sao gần đây tu vi của hắn đã tiến bộ nhanh chóng, Lục Thiếu Du cảm thấy rất hài lòng.
Giữa một dãy núi trùng điệp, bao la vô tận, hiện giờ là tiết xuân, cỏ cây xanh tươi, rừng rậm bạt ngàn, thi thoảng lại có vài khóm hoa dại nở rộ.
Trong dãy núi có một ngọn núi cao vút, sừng sững như một ngọn thương long vươn lên, khí thế phi phàm.
Trên ngọn núi này được xây dựng nhiều công trình như một phủ đệ thần bí. Trong một đình viện có một thiếu nữ đang chăm chú ngắm nhìn một đóa hoa dại không tên nở cạnh một viên đá lớn trước mặt.
Đây là một thiếu nữ xinh đẹp, làn da trắng như ngọc phát ra ánh sáng, mái tóc đen như mộc, khuôn mặt tinh xảo như được điêu khắc từ ngọc thạch. Cổ nàng thanh thoát, đôi mắt sâu thẳm, hàm răng trắng và mắt sáng, không có từ nào có thể diễn tả đủ về dung nhan của nàng.
Thiếu nữ khoảng mười tám, mười chín tuổi, mặc váy dài màu lục tôn lên những đường cong tuyệt đẹp. Nếu Lục Thiếu Du có mặt ở đây, hắn sẽ nhận ra ngay đó là thiếu nữ xinh đẹp trong trang phục màu lục mà hắn đã tình cờ thấy trong dãy sơn mạch Vụ Đô, nàng cũng là người đã hành hạ hắn vài lần.
Một tiểu nha hoàn thanh tú bước tới:
- Tiểu thư, tông chủ kêu tiểu thư tới.
Nếu Lục Thiếu Du có mặt ở đây thì cũng sẽ nhận ra tiểu nha hoàn này, nàng cũng là người mà hắn đã thấy qua toàn bộ cơ thể.
Thiếu nữ áo lục ngước lên hỏi:
- Đã biết. Đông Mai có biết phụ thân gọi ta đi vì chuyện gì không?
Tiểu nha hoàn thanh tú trả lời:
- Hình như liên quan đến đại hội tam tông tứ môn diễn ra sau hai năm. Nghe nói tông chủ đang chọn nhiều đệ tử thân truyền để tham gia rèn luyện.
Thiếu nữ thản nhiên nói:
- Vậy thì được rồi, tôi đã hiểu.
Hai người chậm rãi rời khỏi đình viện.
Ba ngày sau, Lục Thiếu Du mở mắt ra, dưới bầu trời trước mặt hắn là dãy núi nối tiếp nhau. Những ngọn núi sừng sững dưới ánh nắng, sáng lấp lánh. Rừng núi xanh tươi trong dãy núi, màu xanh lá cây bao trùm khắp nơi.
Chương truyện xoay quanh sự căng thẳng giữa các môn phái, đặc biệt là giữa Quỷ Vũ tông và Phi Linh Môn. Đỗ Vân Sơn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc thu thập chứng cứ đối với Cửu Hoa Môn, trong khi Lục Thiếu Du vận dụng mưu lược để bảo vệ Phi Linh Môn. Sau khi vượt qua một giai đoạn luyện hóa đan dược, Lục Thiếu Du đạt được đột phá lớn trong tu vi và chuẩn bị cho cuộc hành trình đến Bạch Vân Hiệp, nơi sắp diễn ra đại hội tam tông tứ môn. Sự xuất hiện của thiếu nữ bí ẩn cũng tăng thêm yếu tố căng thẳng cho câu chuyện.
Lục Thiếu Du, đạt cấp Linh Sư lục trọng, đang luyện hóa năng lượng từ Linh hồn thần dịch, tăng cường linh hồn lực. Ba ngày sau, Đỗ Vân Sơn và một nhóm trưởng lão đến Cửu Hoa Môn, phát hiện sự tàn phá. Cuối cùng, Lục Thiếu Du tuyên bố nhận sáu Vũ Phách của Cửu Hoa Môn vào Phi Linh Môn, gia tăng sức mạnh cho môn phái. Qua những tình huống hài hước, Lục Thiếu Du giả vờ bị thương nặng khi tiếp đón Đỗ Vân Sơn, tạo ra sự nghi ngờ về mối quan hệ giữa các môn phái.