Nữ nhân áo trắng biến sắc mặt, nhưng giọng điệu có phần nhẹ nhàng hơn một chút:
- Ngươi không phải nam nhân? Vậy thì ngươi là nữ nhân sao?
Lục Thiếu Du la lên:
- Tiền bối, ta thật sự không phải nam nhân, ta chỉ là xử nam! Nói chính xác hơn, ta chỉ xem như nam hài, không phải nam nhân!
Nữ nhân áo trắng quát lớn:
- Ngươi dẻo miệng lắm, nếu đã là xử nam thì càng phải giết ngươi, để tránh tương lai ngươi gây họa cho nữ nhân!
Lúc này, nữ nhân áo trắng ra tay mạnh mẽ hơn, vô số dây leo siết chặt lấy người Lục Thiếu Du, khiến hắn cảm thấy như không thể thở được.
Lục Thiếu Du hét to:
- Chết tiệt, nữ nhân này thật vô lý! Mới nghe chút khúc cầm dở của người đã muốn giết, thật không đáng giá!
Nữ nhân áo trắng lạnh lùng hỏi:
- Tiểu tử, ngươi dám nói khúc cầm của ta không hay?
Lục Thiếu Du trả lời:
- Đúng vậy! Trong mắt người bình thường có lẽ không tệ, nhưng nếu nghe kỹ thì thật sự rất tệ.
Nữ nhân áo trắng trông không hề cảm xúc nhưng đã thu tay lại:
- Ngươi hiểu cầm sao? Tốt nhất là nói có lý, không thì trong núi này có nhiều yêu thú, ta không ngại đưa ngươi cho yêu thú no bụng.
Ngay lập tức, dây leo buộc chặt người Lục Thiếu Du lập tức biến mất, và hắn rơi bộp xuống đất.
Nữ nhân áo trắng nhìn Lục Thiếu Du chăm chú:
- Nói mau, cầm của ta có chỗ nào dở? Khúc của ta có chỗ nào không hay?
Lục Thiếu Du làm ra vẻ thâm thúy nói:
- Tiền bối, cầm kỹ của tiền bối thì không còn gì để chê, kết hợp hoàn hảo. Khúc phổ của tiền bối cũng rất tốt, giai điệu uyển chuyển, người nghe như được kéo vào một khung cảnh, cảm nhận được thế giới trong lòng tiền bối. Trong mắt người bình thường thì khúc nhạc này không còn gì để phê phán, nhưng trong mắt người hiểu cầm thì chỉ có thể xem như mới nhập môn.
Sắc mặt nữ nhân áo trắng có phần dễ chịu hơn, và bà ta vội vã hỏi:
- A? Ngươi nói nghe thử.
Lục Thiếu Du tiếp lời:
- Cầm của tiền bối tốt nhưng âm thanh có phần đơn điệu. Khúc cũng hay, nhưng giai điệu quá bi thương, khiến người nghe dù rơi vào cảnh tưởng cũng chỉ cảm nhận sự u uất. Không ai muốn nỗi buồn cứ bám lấy trong lòng mãi, nên người bình thường nghe cầm của tiền bối xong chỉ có thể thở dài mà không thể nhớ lâu. Âm thanh của cầm nên quanh quẩn bên tai ba ngày, khiến người phải vấn vương, nhớ nhung suốt đêm ngày.
Lục Thiếu Du tạm dừng một chút, thấy nữ nhân áo trắng có vẻ đã bị hắn lừa gạt, hắn tiếp tục nói:
- Còn nữa, lời nhạc của tiền bối...
- Năm xưa đã qua, ngày đẹp vui vẻ có ích chi.
- Dù có ngàn loại phong tình, biết nói cùng ai?
- Ba xuân qua đi, mọi chuyện tiêu tan, tiếng hoa nở rộ cũng tan biến thành khói bụi. Trút nỗi niềm vào cây cầm, thiếu tri âm, gảy đàn có ai nghe?
- Sóng mắt đưa ý, hận mật ước, vội vàng chưa xong. Rất nhiều phiền não chỉ vì khi đó để lại tình.
- Tuy lời đẹp, ý hay nhưng khó thấm vào lòng người, ta đoán trong lòng tiền bối hận một nam nhân rồi lại không thể quên người đó.
Lục Thiếu Du nói xong, thấy sắc mặt nữ nhân áo trắng đã hơi thay đổi, hắn thầm nghĩ rằng lời nói của mình có thể đã khiến nữ nhân này tin tưởng. Hắn cười thầm trong bụng, bởi vì hắn chẳng biết gì về cầm và nhạc, những câu này chỉ là những lời sáo rỗng mà hắn mượn từ các chuyên gia ở kiếp trước. Thoạt trông, Lục Thiếu Du giống như một người hiểu biết.
Thiếu nữ đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn Lục Thiếu Du, dường như bị hắn hù dọa.
Nữ nhân áo trắng nhìn Lục Thiếu Du và nói:
- Nếu ngươi nói cầm của ta không tốt, vậy hãy đàn cho ta nghe xem.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói:
- Tiền bối, ta nói miệng còn được chứ bảo đàn thì ta thua.
Hắn thầm nghĩ rằng các chuyên gia trên tivi cũng vậy, nói thì có lớp có lang, nhưng đến lúc thực hành thì hoàn toàn không thể nào ra nhạc.
Nữ nhân áo trắng với vẻ mặt sa sầm nói:
- Vậy có phải ngươi đang lừa ta không?
Người nữ nhân áo trắng tỏa ra khí lạnh:
- Nếu ngươi không đàn thì ta sẽ giết ngươi ngay!
Lục Thiếu Du chán nản:
- Tiền bối hãy nương tay! Để ta thử xem!
Nếu Lục Thiếu Du không đàn, hắn sợ rằng mình thật sự sẽ bị nữ nhân này giết chết.
Nữ nhân áo trắng theo dõi Lục Thiếu Du bước lên lương đình, đi đến bên bệ tre. Lục Thiếu Du nhìn cây ngũ huyền cầm đặt trên đài, trong lòng thầm ngạc nhiên. Đây là cây ngũ huyền cầm, mà Lục Thiếu Du đã học một chút trong các khóa học ngoài giờ, nhưng hắn lại chỉ học về thất huyền cầm, làm sao mà đàn ngũ huyền cầm được?
Nữ nhân áo trắng lạnh lùng nói:
- Còn không đàn đi? Ta muốn xem cảnh giới mà ngươi nói tới trình độ gì.
Lục Thiếu Du nhìn cây ngũ huyền cầm, mày nhíu lại:
- Tiền bối còn cây cầm nào khác không?
Hắn nghĩ có lẽ mình có thể dùng một chút mưu kế để vượt qua ải này.
Khuôn mặt nữ nhân áo trắng có chút do dự, rồi trữ vật giới chỉ trên ngón tay lóe sáng, một cây cầm cổ màu xanh được đặt trước mặt Lục Thiếu Du.
Hắn nhìn cây cầm cổ màu xanh, ngay từ vẻ bề ngoài đã biết không phải là thứ rẻ tiền, giá trị rất cao. Hắn không khách khí, kiểm tra sơ rồi lần lượt gỡ hai cây dây huyền cầm ra trước ánh mắt kinh ngạc của nữ nhân áo trắng và thiếu nữ bên cạnh.
Nữ nhân áo trắng ngay lập tức hỏi:
- Ngươi đang làm gì vậy?
Người yêu cầm, xem cầm như mạng sống. Nhìn Lục Thiếu Du hủy hoại cây cầm tốt của mình khiến nữ nhân áo trắng tức giận.
Lục Thiếu Du mỉm cười bí hiểm:
- Lát nữa tiền bối sẽ biết.
Hắn chăm chú nhìn cây cầm cổ thứ nhất, cột hai cây huyền cầm vào hai bên của cây cầm cổ, rồi chắc chắn cột mình đã chắc chắn trước khi thử âm thanh. Một lúc sau, Lục Thiếu Du cười hài lòng, tuy hình dáng không đẹp, nhưng cây ngũ huyền cầm đã biến thành thất huyền cầm dưới tay hắn.
Nhìn Lục Thiếu Du loay hoay với cây ngũ huyền cầm, ban đầu nữ nhân áo trắng có vẻ rất khó chịu nhưng cũng không phản đối, có thể coi như chấp nhận. Cuối cùng, khi thấy cây ngũ huyền cầm biến thành thất huyền cầm, mặt cô ta hiện rõ sự ngạc nhiên. Nữ nhân áo trắng chưa từng thấy thất huyền cầm.
Lục Thiếu Du nhìn thành quả của mình, hắn cũng rất vừa lòng, không ngờ mình lại có tài năng như vậy. Đây là điều mà hắn chưa từng nghĩ tới. Ngũ huyền cầm và thất huyền cầm khác nhau rất nhiều. Theo kiến thức của Lục Thiếu Du, cầm cổ ban đầu được chia thành nhiều loại, kiếp trước cầm cổ ban đầu có năm dây, đến thời Xuân Thu thì phát triển thành bảy dây, cuối thời Chiến Quốc thì tăng lên mười hai dây, đời nhà Tùy có mười ba dây, đời nhà Thanh có mười sáu dây, và đến thập niên sáu mươi có hai mươi một dây. Trước khi Lục Thiếu Du xuyên không, hắn chưa từng thấy có cây nào có tới hai mươi sáu dây như vậy.
Nhưng trong tất cả những thay đổi đó, thất huyền cầm được công nhận là loại thể hiện đặc điểm cầm cổ tốt nhất, biểu lộ phong cách cổ xưa nhất.
Dù thất huyền cầm chỉ có bảy dây nhưng mỗi dây lại có nhiều âm, âm vực rộng hơn bốn quãng tám. Nhờ vào mười ba dây trưng trên bề mặt và hai dây bên ám, nó có thể phát ra nhiều âm bội và âm ẩn, giai điệu uyển chuyển xa xăm, cổ xưa, trang nhã, biểu hiện phong phú, có nội dung sâu sắc và tràn đầy tình cảm. Ngũ huyền cầm không thể nào so sánh với thất huyền cầm về mặt này, vì vậy Lục Thiếu Du đã quyết định sử dụng thất huyền cầm để vượt qua cửa ải này.
Nữ nhân áo trắng lạnh lùng nói:
- Ta thật muốn xem ngươi biến cầm này thành thất huyền có sự khác lạ gì.
Lục Thiếu Du không trả lời, hắn đứng bên bệ tre, vung tay áo từ từ ngồi xuống nhưng không bắt đầu đàn ngay.
Nữ nhân áo trắng quát:
- Sao còn chưa đàn?
Lục Thiếu Du liếc nhìn nữ nhân áo trắng:
- Tiền bối, có vẻ như ngươi thật sự chưa nhập môn.
Chương truyện tập trung vào cuộc đối thoại giữa Lục Thiếu Du và nữ nhân áo trắng. Bắt đầu với việc nữ nhân này nghi ngờ Lục Thiếu Du là nam hay nữ, cùng việc cô ta muốn giết hắn. Lục Thiếu Du khéo léo dùng lời lẽ để thuyết phục và lừa gạt, khiến nữ nhân giận và làm khó hắn với yêu cầu đàn cầm. Hắn đã mày mò biến một cây ngũ huyền cầm thành thất huyền cầm để gây ấn tượng. Mặc dù Lục Thiếu Du không thực sự hiểu cầm, nhưng sự tự tin và khéo léo của hắn đã tạm thời giúp tránh được nguy hiểm.