Năm ngày sau, Lục Thiếu Du ngừng tu luyện, trước mắt hắn bỗng xuất hiện một dãy núi trùng điệp. Những ngọn núi hùng vĩ, vách đá vững chắc, cây cối xanh tươi rậm rạp, điểm xuyết những kiến trúc lấp lánh như cung điện. Các ngọn núi nhấp nhô nối tiếp nhau, tạo thành một dòng chảy tự nhiên như một con rồng uốn lượn quanh những dãy núi mênh mông. Nhìn từ trên cao, vùng núi hiện ra sừng sững, xanh ngắt và dốc đứng, lớp mây mù vây quanh dưới chân.

Lục Thiếu Du thở phào:

- Cuối cùng cũng đến nơi.

Khuôn mặt hắn lộ nụ cười kiên cường. Không lâu nữa, hắn sẽ được gặp lại Lục Vô Song, và chắc chắn nàng sẽ rất vui mừng khi biết hắn còn sống. Một năm rưỡi xa cách, không biết giờ đây Lục Vô Song ra sao.

Lục Thiếu Du hướng Thiên Sí Tuyết Sư nói:

- Tuyết Sư, chúng ta xuống thôi.

Vù vù vù!

Thiên Sí Tuyết Sư vỗ cánh lao xuống, hạ cánh ở một khoảng cách khá xa với dãy núi. Để có thể tới Vân Dương tông, hắn không thể để Thiên Sí Tuyết Sư bay thẳng vào, mà đi bộ sẽ hợp lý hơn. Khuôn viên Vân Dương tông rất rộng lớn và Lục Thiếu Du không quen thuộc với địa hình nơi này, nên không thể xác định vị trí cụ thể.

Thiên Sí Tuyết Sư đáp xuống một đỉnh núi, Lục Thiếu Du thu nó vào không gian thú nang. Hắn không thể đưa theo một con yêu thú khổng lồ vào Vân Dương tông. Hắn cũng đã dặn nhỏ Tiểu Long ẩn náu trong ống tay áo để tránh gây sự chú ý.

Sau khi chuẩn bị xong, Lục Thiếu Du hồi hộp tiến về phía dãy núi trước mặt. Một vòng một năm rưỡi, cuối cùng hắn cũng trở lại Vân Dương tông.

Vù vù vù!

Khi vừa xuất hiện ở cửa một sơn cốc, Lục Thiếu Du đã thấy mười mấy bóng người hạ xuống trước mặt hắn. Mỗi người trong số họ đều cầm vũ khí như đao, thương, kiếm, bất kì ai cũng khoảng hai mươi tuổi trông có vẻ khí thế như các đẳng cấp Vũ Sư. Thủ lĩnh nhóm là một thanh niên mặc trang phục màu đỏ, tóc ngắn, mắt to, có thân hình hơi mập và tu vi mạnh nhất, đã đạt đến Vũ Sư tam trọng. Các thành viên còn lại đều ở cấp một, trong đó có hai người là Vũ Sư nhị trọng.

Thanh niên thủ lĩnh mặc trang phục đen hỏi:

- Ngươi là ai? Đây là Vân Dương tông, người ngoài hãy mau rời đi, nếu không chúng ta sẽ không tha!

Lục Thiếu Du đã nhận thấy những người này từ trước, họ như đang tuần tra quanh khu vực sơn cốc.

- Các vị đều là đệ tử của Vân Dương tông sao?

Thanh niên mặc trang phục đen nhìn Lục Thiếu Du kỹ lưỡng rồi đáp:

- Đúng vậy!

Lục Thiếu Du mỉm cười nói:

- Vậy thì tốt, ta cũng là đệ tử của Vân Dương tông.

Hắn lấy ra ngọc bàiBạch Mi đã đưa cho trước đó.

Thanh niên thủ lĩnh cầm ngọc bài, vẻ mặt kinh ngạc hỏi:

- Ngươi là đệ tử của Vân Dương tông? Sao ta chưa từng thấy mặt?

Tuy nhiên, ngọc bài đúng là của Vân Dương tông.

Thanh niên thủ lĩnh chăm chú nhìn Lục Thiếu Du:

- Lục Thiếu Du, Vân Dương tông không có người nào mang tên này. Ngươi thực sự là đệ tử của Vân Dương tông?

Trong ngọc bài có ghi tên Lục Thiếu Du, nhưng thanh niên thủ lĩnh chưa bao giờ thấy hắn ở Vân Dương tông trước đó nên trở nên nghi ngờ.

Lục Thiếu Du giải thích:

- Vì một số tình huống đặc biệt, nên giờ tôi mới đến Vân Dương tông. Lẽ ra tôi đã đến được một năm rưỡi trước.

Thanh niên thủ lĩnh nói:

- Ngọc bài của ngươi là thật, hãy chờ một chút, chúng ta cần hỏi ý kiến trưởng lão.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói:

- Không sao, tôi sẽ chờ.

Đã đến Vân Dương tông rồi, Lục Thiếu Du không ngại ngồi chờ thêm một chút.

Thanh niên thủ lĩnh cầm ngọc bài của Lục Thiếu Du đi vào sơn cốc, dặn dò những thanh niên khác phải chú ý theo dõi hắn.

Trong một dãy đình viện, một nam nhân trung niên, vóc dáng thô kệch và mặc trường bào, chậm rãi bước ra. Đây chính là Bạch Mi trưởng lão, người đã dẫn Lục Thiếu Du và nhóm của hắn trước kia từ trấn Thanh Vân.

Khi Bạch Mi mang người đến Vân Dương tông, tất cả đều trở thành đệ tử thân truyền. Thêm nữa, việc thu thập được một báu vật thiên tằm bảo giáp từ sơn mạch Vụ Đô cũng đã nâng cao địa vị của ông.

Một thanh niên mặc trang phục đen vội vàng chạy đến trước mặt Bạch Mi, chào lễ:

- Bạch trưởng lão.

Bạch Mi nhìn thanh niên áo đen:

- Bành Truyền Hùng, tại sao ngươi lại vội vàng như vậy? Hôm nay đội của các ngươi ra ngoài tuần tra đúng không? Sao lại quay về nhanh vậy?

- Bạch trưởng lão, chúng tôi gặp một việc lạ trong quá trình tuần tra, nên muốn hỏi ý kiến trưởng lão.

Thanh niên áo đen trả lời:

- Chúng tôi gặp một người nói rằng là đệ tử của Vân Dương tông, vì một tình huống đặc biệt nên một năm rưỡi qua mới đến được, bây giờ mới tới đây.

Nói xong, thanh niên áo đen đưa ngọc bài cho Bạch Mi.

Bạch Mi nhận lấy ngọc bài, vừa nhìn qua ba chữ ghi trên đó thì như hóa đá.

- Lục Thiếu Du!

Thanh niên áo đen giật mình.

Bạch Mi ngây người trong giây lát, sau đó người run rẩy hét lớn:

- Nhanh chóng cho ta biết người đó đang ở đâu? Mau dẫn ta đến!

Một số đệ tử đi ngang qua đều ngạc nhiên.

- Bạch trưởng lão, người đó đang đợi bên ngoài sơn môn.

Chưa kịp để thanh niên áo đen nói hết lời, Bạch Mi đã biến mất tại chỗ.

Thanh niên áo đen khó hiểu gãi đầu:

- Tiểu tử này có lai lịch gì mà khiến Bạch trưởng lão căng thẳng như vậy?

Hắn vội vàng chạy ra ngoài.

Ở bên ngoài sơn cốc, Lục Thiếu Du vẫn bình tĩnh chờ đợi. Khoảng hai mươi phút sau, một bóng người lao ra khỏi sơn cốc.

Người đó đáp xuống trước mặt Lục Thiếu Du, hổn hển vì kích động, nhìn hắn một hồi lâu rồi ánh mắt tràn đầy giật mình.

Những đệ tử xung quanh lập tức hành lễ:

- Kính chào Bạch trưởng lão!

Lục Thiếu Du vội vàng hành lễ, mỉm cười đáp:

- Kính chào Bạch trưởng lão!

Hắn biết rõ mặt Bạch Mi trưởng lão.

Bạch Mi ngây người một lúc rồi mới lấy lại bình tĩnh, vui mừng nói:

- Thiếu Du, thật sự là ngươi sao! Ta cứ tưởng mình nằm mơ, ngươi vẫn còn sống là tốt lắm!

Lục Thiếu Du cười nói:

- Đệ tử cũng không nghĩ rằng mình có thể trở về.

Bạch Mi kéo Lục Thiếu Du vào sơn cốc:

- Mau theo ta vào, kể cho ta nghe ngươi đã sống sót qua đại nạn như thế nào.

Các đệ tử xung quanh nhìn nhau khó hiểu:

- Thực sự là đệ tử trong tông sao? Tại sao Bạch Mi trưởng lão lại kích động như vậy, hắn có lai lịch gì?

Lục Thiếu Du theo Bạch Mi vào sơn cốc, chỉ một lát sau mọi thứ hiện ra trước mắt hắn khiến hắn vô cùng choáng ngợp. Cảnh vật nơi đây thật rộng lớn và lôi cuốn.

Khi bước vào trong sơn cốc, những dãy núi trập trùng tạo ra một khoảng đất trống lớn, như thể đã được san phẳng. Những kiến trúc cao lớn, người qua lại tấp nập, có nhiều cửa hàng, tạo nên không khí thật náo nhiệt. Phía xa thấp thoáng bóng dáng các ngọn núi.

Quanh khu vực là dãy núi sơn cốc tạo thành bức bình phong tự nhiên.

Trong suốt hành trình, rất nhiều đệ tử đã hành lễ với Bạch Mi trưởng lão:

- Kính chào Bạch trưởng lão.

Các đệ tử tò mò nhìn Lục Thiếu Du một cách đầy nghi hoặc.

Lục Thiếu Du trong lòng tràn đầy ngạc nhiên.

- Đây có phải là Vân Dương tông không?

Vân Dương tông hiện ra như một thị trấn nhỏ náo nhiệt, khác với những gì Lục Thiếu Du đã tưởng tượng.

Trên đường đi, Bạch Mi trưởng lão không ngừng giới thiệu cho Lục Thiếu Du về Vân Dương tông. Tông môn này có rất nhiều đệ tử, khoảng hơn hai vạn người trong sơn mạch Vân Dương. Nhờ vào khoảng cách xa với thành phố, dưới chân núi đã cho phép các đệ tử tự do buôn bán.

Những cửa tiệm đủ loại hình thức, mặt hàng nào cũng có. Điều này từ một phương diện nào đó đã giải quyết vấn đề cung cấp đồ dùng sinh hoạt cho Vân Dương tông.

Tóm tắt:

Sau một năm rưỡi tu luyện, Lục Thiếu Du trở lại Vân Dương tông với tâm trạng hồi hộp và mong muốn gặp lại Lục Vô Song. Khi đến gần, hắn bị nhóm đệ tử tông môn ngăn lại và họ nghi ngờ hắn không phải là đệ tử thật. Tuy nhiên, khi Bạch Mi trưởng lão nhận ra danh tính của Lục Thiếu Du qua ngọc bài, ông vô cùng phấn khích và yêu cầu hắn kể về hành trình suốt thời gian qua. Hành trình quay trở lại Vân Dương tông của Lục Thiếu Du cũng mở ra nhiều điều mới mẻ và bất ngờ.