- Thiếu Du, sao lại thế này?

Kim Viên đợi cho nàng rời đi, mới dám tiến lại hỏi.

- Không có chuyện gì lớn cả, chỉ là nữ nhân đó thấy ta đẹp trai nên muốn ta bồi nàng một trăm năm.

Lục Thiếu Du cười khổ đáp.

- Đội trưởng, chúc mừng nhé!

HS, Tử Viêm, Bạch Lang cùng Quỷ Oa nghe vậy lập tức cảm thấy vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ…

Hoàng hôn bao trùm không gian như tiên cảnh, những đám mây đỏ rực lan tỏa, núi non nhấp nhô. Lục Thiếu Du khoanh tay đứng trên đỉnh núi, nơi đây tràn đầy năng lượng thiên địa. Tuy nhiên, hắn không muốn tiếp tục tu luyện. Mọi người đã tu luyện ba mươi năm nhờ Niết Bàn Luân Hồi Tử, nhưng với hắn thì đã hơn trăm năm trôi qua.

Trong hơn trăm năm ấy, nhờ Hỗn Độn Âm Dương quyết, khí hải của hắn chỉ mới đạt được một nửa, có thể nói chỉ đạt cảnh giới Đại Đạo Trung kỳ cao cấp. Dù có thể ở lại đây tu luyện sẽ mang lại rất nhiều lợi ích, nhưng Lục Thiếu Du lại không muốn. Hiện tại chỉ còn nửa năm, hắn không biết liệu có đủ thời gian để chạy đến Phong Thần đài hay không.

Thình lình, một thân ảnh xinh đẹp bay tới, đáp xuống bên cạnh Lục Thiếu Du, đó chính là Tiết Mặc Kỳ.

- Sao ngươi lại đến đây?

Lục Thiếu Du hỏi.

Tiết Mặc Kỳ tiến lại gần, nhìn hắn một lúc, rồi nói:

- Ta vừa gặp Tuyết Ngưng tỷ, ta đã trò chuyện với nàng một lát, nàng đồng ý cho ngươi đi rồi.

- Thật sao?

Lục Thiếu Du ngạc nhiên, không nghĩ Tiết Mặc Kỳ có thể thuyết phục Huyền Tuyết Ngưng.

Tiết Mặc Kỳ gật đầu, nói:

- Nhưng Tuyết Ngưng tỷ có yêu cầu, muốn ngươi phải qua một chuyến.

- Vậy thì…

Lục Thiếu Du ngập ngừng, lo sợ yêu cầu này sẽ không đơn giản.

Một chút sau, trong một thạch thất, Lục Thiếu Du biết đây là nơi ở của Huyền Tuyết Ngưng.

- Ngươi nói ngươi muốn đi cùng ta?

Lục Thiếu Du bất ngờ.

- Ngươi phải đi, ta tự nhiên phải đi theo. Nếu ngươi chạy trốn, ta sẽ rất khó tìm được ngươi. Nếu không, ngươi hãy ở lại đây đi!

Huyền Tuyết Ngưng nói bình thản.

- Ngươi có thể ra ngoài sao?

Lục Thiếu Du hỏi, nơi này dù là Vạn Thế liệp tràng, thuộc về hai đại liên minh, nghe đồn có siêu cấp cường giả quan sát. Huyền Tuyết Ngưng là một thiên sinh linh vật, hắn không biết nàng có thể rời đi hay không.

- Ta muốn đi, họ cũng không dám ngăn cản ta. Ngươi có phải thắc mắc tại sao hai đại liên minh không ai dám tiến vào luyện hóa ta? Bởi vì ở đây còn có Âm Phong, Tà Long và những thiên sinh linh vật khác, họ cũng không dám mạo hiểm.

Huyền Tuyết Ngưng hỏi.

Lục Thiếu Du gật gật đầu. Đúng là có chút ngoài ý muốn, với cấp độ của thiên sinh linh vật như Huyền Tuyết NgưngÂm Phong, đủ để khiến các siêu cấp cường giả cảm thấy hứng thú.

Huyền Tuyết Ngưng nói:

- Bởi vì họ không dám vào đây càn quấy. Nơi này họ vẫn chưa thể hoàn toàn làm chủ, do đó không dám hành động. Ta muốn rời khỏi nhưng họ không xen vào, miễn là ta không can thiệp vào chuyện giữa các ngươi là được.

- Được rồi, nếu ngươi muốn đi theo thì cứ đi.

Lục Thiếu Du gật đầu, đây cũng là biện pháp duy nhất, tốt hơn là phải ở lại đây suốt trăm năm.

- Đây là vài thứ dành cho ngươi, đều là do Âm Phong để lại trước đây. Nơi này vốn là địa bàn của Âm Phong. Ta thấy nơi này rất tốt cho việc chứng ngộ Niết Bàn, nên đến đây. Những thứ này ta lấy cũng vô dụng nhưng có rất nhiều lợi ích cho nhân loại các ngươi.

Huyền Tuyết Ngưng đưa cho Lục Thiếu Du một giới chỉ, nói:

- Từ nơi này đến Phong Thần đài, nếu không đi đường vòng thì đủ thời gian. Sáng mai có thể xuất phát.

- À, ngươi có biết tình hình của Kỳ lão hiện giờ ra sao không?

Lục Thiếu Du cầm giới chỉ mà không nhìn bên trong, lo lắng cho Tam Kỳ lão nhân, bởi vì hắn không thể quan sát được hư không kia.

Huyền Tuyết Ngưng nói:

- Ngươi đang nói tới linh hồn thể đó đúng không? Hắn đang luyện hóa Âm Phong, cũng không có vấn đề gì. Nếu không vì ta và Âm Phong có hiềm khích, ta cũng không cho hắn luyện hóa. Ngươi có mối quan hệ gì với hắn?

- Hắn là trưởng bối của ta.

Lục Thiếu Du đáp, nghe giọng điệu của Huyền Tuyết Ngưng, có vẻ tình hình của Tam Kỳ lão nhân cũng không quá tệ.

- Khó trách ngươi còn có chút thực lực, thì ra là hậu bối của hắn. Với thực lực của hắn khi còn sống, đủ để bồi dưỡng sự xuất sắc của ngươi.

Huyền Tuyết Ngưng nói, dường như cũng biết rõ thực lực của Tam Kỳ lão nhân khi còn sống…

- Lần này thật phát tài!

Một lúc sau, trong một thạch thất, Lục Thiếu Du cầm giới chỉ, khóe môi nở nụ cười. Bên trong đó có bốn kiện áo nghĩa linh khí và các linh khí khác, tinh thạch thế giới, đan dược, linh dược phong phú, thậm chí còn có vài trăm khối Phong Thần thạch, đều thuộc về những người từng vào Vạn Thế liệp tràng trong các lần trước.

Có đủ Phong Thần thạch cho mọi người, điều này làm Lục Thiếu Du thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra Lục Thiếu Du không quá chú trọng vào Phong Thần thạch. Với thực lực hiện tại của tiểu đội, việc thu thập đủ Phong Thần thạch cũng không phải chuyện lớn. Nhưng bốn kiện áo nghĩa linh khí lại là bảo vật quý giá.

- Bốn kiện áo nghĩa linh khí, ngươi chọn một kiện đi.

Lúc này trong thạch thất chỉ có Lục Thiếu DuTiết Mặc Kỳ, Lục Thiếu Du lấy ra và nói.

- Không cần, đây là Tuyết Ngưng tỷ đưa cho ngươi.

Tiết Mặc Kỳ lắc đầu, cười đáp:

- Tuyết Ngưng tỷ cũng có cho ta áo nghĩa linh khí, không kém hơn ngươi đâu, mà linh khí trước kia của ta lúc ta đột phá Niết Bàn cảnh sơ giai cũng đã được thăng cấp lên áo nghĩa linh khí rồi.

Lục Thiếu Du ngớ người, nhìn thấy cách Huyền Tuyết Ngưng đối đãi Tiết Mặc Kỳ rất tốt.

Tiết Mặc Kỳ nhìn Lục Thiếu Du, thoáng do dự rồi nói:

- Tri giác mách bảo ta rằng giữa ngươi với Tuyết Ngưng tỷ chắc hẳn có chuyện gì đó?

- Có sao, ta chỉ giống như ngươi, cứu nàng mà thôi.

Lục Thiếu Du nói, không dám tiết lộ sự việc này cho người khác.

Sáng hôm sau, trong một cấm chế năng lượng dưới vực sâu, có vài thân ảnh lướt ra và ngay lập tức biến mất.

Trong một không gian âm u, thâm cốc sâu thẳm, hắc khí như có như không lan tỏa, xung quanh không có một ngọn cỏ.

Sưu!

Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện từ không trung, khuôn mặt ôn hòa tuấn tú nhưng lại ẩn chứa vẻ âm trầm, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng nói:

- Lục Thiếu Du, ngươi bất phàm thì sao, ta vẫn có trời giúp. Hiện giờ so với ta, ngươi chỉ là một con kiến mà thôi. Chờ xem, ngươi nhất định phải chết dưới tay ta!

Vừa dứt lời, trong tay thanh niên xuất hiện một khối ngọc giản tỏa ra ánh sáng diệu kỳ. Thân ảnh chợt lóe lên rồi biến mất không thấy…

Trong núi sâu, vài thân ảnh lướt qua, đáp xuống một nơi trống trải. Đi đầu là một thanh niên mặc áo trắng, khí chất xuất chúng, bên cạnh còn có một thanh niên âm hàn, tóc dài xõa vai.

Hai người này chính là Hồng Vân thế giới Linh Thiên thương hành Lưu Vân và một là Âm Ngục thế giới Minh Tuyền.

- Trên đường đi đã đánh mất dấu vết nhóm người Lục Thiếu Du, ngươi vẫn chưa tra ra được sao?

Lưu Vân hỏi.

- Không rõ họ đã đi đâu, nhưng với thực lực của họ, người bình thường khó có thể làm gì. Họ nhất định vẫn còn sống, chỉ là không biết họ đã đi đến đâu.

Minh Tuyền âm trầm đáp.

Tóm tắt:

Trong chương này, Lục Thiếu Du đang đối diện với những thách thức mới khi chuẩn bị cho cuộc hành trình đến Phong Thần đài. Tiết Mặc Kỳ mang tin tức về Huyền Tuyết Ngưng, người đã đồng ý cho Lục Thiếu Du lên đường nhưng với một yêu cầu. Lục Thiếu Du nhận được giới chỉ từ Huyền Tuyết Ngưng chứa đầy tài nguyên quý giá cho sự phát triển của anh và nhóm. Trong khi đó, các đối thủ cũng đang dõi theo từng bước đi của Lục Thiếu Du, tạo nên một không khí căng thẳng và hồi hộp cho cuộc phiêu lưu sắp tới.