Cô gái không biết phải làm thế nào khi bị anh ta nhẹ nhàng cắn môi, hôn môi.
- Thiếu Du...
Cô không nói nên lời, tùy ý để anh ta hôn mình, nhịp tim vẫn đập nhanh hơn, hai tay không tự chủ ôm lấy đối phương, phối hợp với anh ta, cảm giác tê dại không ngừng lan tỏa.
Lục Thiếu Du lúc này đang cố gắng lấy dũng khí, chậm rãi hôn đôi môi tuyệt mỹ của cô, đây cũng chính là nụ hôn đầu đời của anh. Thế nhưng, anh biết đây là điều vui vẻ nhất mà anh từng có.
Cảm giác của nụ hôn đầu tiên khiến Lục Thiếu Du có chút lâng lâng, không giống như những gì được miêu tả trong văn học, không chỉ là đam mê. Anh nhận ra rằng trong lòng mình lúc này cực kỳ tinh khiết bởi vì anh yêu cô gái này, yêu một người luôn quan tâm và tình cảm mãnh liệt với mình. Chính vì vậy trong lòng anh không có tà niệm, chỉ có những ý nghĩ yêu thương chân thành, tình cảm này như đã bị chôn sâu trong đáy lòng từ khi cô đưa cho anh một kiện trang bào.
Trước đó, anh không là gì cả, chỉ là một thiếu gia phế vật mà thôi, nên cũng chỉ có thể chôn sâu dưới đáy lòng.
Giờ đây, khi chạm vào bờ môi của cô, cảm giác này như điện giật khiến Lục Thiếu Du run lên, môi nhẹ nhàng chạm sát, đây là một loại bản lĩnh nguyên thủy không cần học tập.
Lúc này, hai người dường như đã quên hết xung quanh, miệng đối miệng, không ngừng hôn nhau, hai cái lưỡi giao hòa. Như một phản xạ có điều kiện, hai mắt nhắm lại, không cần nhìn cũng biết tìm đến mục tiêu một cách chuẩn xác, hơi thở trở nên gấp gáp.
Khi này, hai tay Lục Thiếu Du ôm thân hình mềm mại trong lòng, không ngừng phát triển bản lĩnh hai mươi mấy năm qua, miệng chậm rãi di chuyển, cắn nhẹ, đầu lưỡi vươn ra.
Lúc này, Lục Vô Song cũng quên đi mọi thứ, tất cả mọi thứ đều như bị nàng vứt lên chín tầng mây. Môi bị nam nhân này xâm chiếm, lưỡi không ngừng bị anh ta đảo lộn.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi, quần áo của hai người phấp phới, dưới ánh trăng nhẹ nhàng, hai người ôm nhau, hòa quyện thành một thể.
Vầng trăng nhô lên cao, lúc này trên trời cao có vô số ngôi sao dường như cũng chứng kiến việc hai người đang làm.
Không biết đã qua bao lâu, hai người sau khi hết sức mới buông nhau ra.
Hai người nhìn về phía đối phương, gương mặt Lục Vô Song đỏ lên, nói:
- Thiếu Du, chúng ta không thể, ta là tỷ tỷ của đệ.
- Chúng ta căn bản không có quan hệ huyết thống, ta chỉ biết một điều duy nhất là ta thích nàng.
Lục Thiếu Du lúc này đã quyết định, nếu đã làm thì làm đến cùng, anh quyết định kéo nữ nhân trước mặt này vào lòng.
- Ta...
Lục Vô Song dường như còn muốn nói gì đó, nhưng trong khoảnh khắc đôi môi nàng lại bị chặn lại, một cỗ khí tức quen thuộc truyền vào mũi nàng.
Lục Thiếu Du sau khi ôm lấy nữ nhân trước mắt này, tay trái di chuyển dưới hông nàng, tay phải nhẹ vuốt tóc nàng, vuốt đôi vai rồi cuối cùng rơi vào bộ ngực nàng. Lục Thiếu Du cảm nhận được hương thơm mà anh chưa bao giờ được ngửi qua.
- Ân...
Toàn thân Lục Vô Song lúc này run lên như bị điện giật, nàng có cảm giác trong người như có một luồng điện đang chạy loạn, không ngờ trên ngực nàng còn có một bàn tay đang xâm chiếm, nhưng cảm giác này lại khiến nàng tê dại, không thể phản kháng.
Lúc này, Lục Thiếu Du bắt đầu không thể kiểm soát được chính mình. Tuổi trẻ, khí huyết cương phương, làm sao có thể chịu nổi cảnh này, tâm tư trong sáng lúc này cũng không thể che đậy phản ứng nguyên thủy. Máu trong cơ thể lập tức dồn lên não, phía dưới vô cùng khó chịu.
Dưới phản ứng nguyên thủy này, động tác của Lục Thiếu Du ngày càng mạnh mẽ, hai tay di động từ ngực xuống thắt lưng, cuối cùng chạy tới cặp đùi của Lục Vô Song, cảm nhận sự mềm mại của nàng, Lục Thiếu Du lại càng say mê.
Năm ngón tay không ngừng di chuyển chậm rãi đến mông nàng. Lúc này đầu lưỡi của hai người còn đang giao hòa, dưới sự khiêu khích của anh, Lục Vô Song gần như tê liệt ngã vào lòng Lục Thiếu Du.
- Thiếu Du, không được.
Ngay khi tay Lục Thiếu Du đi tới vùng cấm địa kia, Lục Vô Song đã dùng một chút sức lực cuối cùng từ trong lòng Lục Thiếu Du giãy ra, trên mặt đỏ bừng.
- Tiểu lưu manh nhà ngươi, xấu lắm. Ta không để ý tới ngươi nữa, ngươi mau trở về đi.
Vừa nói xong, thân ảnh xinh đẹp này nhanh chóng chạy đi, vẻ mặt e thẹn.
- Vô Song, ta...
Lục Thiếu Du đứng dậy, vốn định nói một tiếng xin lỗi, lần đầu tiên dường như anh có chút nóng vội.
- Tiểu sắc lang, chúng ta phải có chừng mực một chút, chờ tới lúc thích hợp ta sẽ cho ngươi.
Lục Thiếu Du còn chưa nói xong, Lục Vô Song đã quay đầu lại nói một tiếng với Lục Thiếu Du rồi lập tức chạy vào bên trong hậu viên.
- Vậy tới lúc nào mới là thích hợp?
Lục Thiếu Du rất muốn hỏi rõ ràng. Lúc này vẻ mặt Lục Thiếu Du vô cùng khó chịu, bị làm dấy lên lửa nóng, phía dưới đã dựng lên từ lâu, hiện tại thì tốt rồi, cũng chỉ có thể tự dập tắt mà thôi.
- Lão đại, ngươi cũng háo sắc nha. Thế mà lúc nãy còn nói đệ háo sắc. Hừ.
Thanh âm của Tiểu Long vang lên trong đầu Lục Thiếu Du, thân thể nó không biết từ lúc nào đã bay tới trước mặt anh.
- Tiểu quỷ, ngươi thì biết gì? Chúng ta trong sáng.
Lục Thiếu Du trừng mắt nhìn Tiểu Long, cảm giác phía dưới mình vẫn dựng đứng, anh cười tà, quả thực có điểm không trong sáng.
- Tuyết Sư chúng ta đi.
Sau khi gọi Thiên Sí Tuyết Sư ra, Lục Thiếu Du nhìn về đình viện phía xa một cái rồi lập tức nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư rồi rời đi.
Trong đình viện, lúc này có một nữ tử tuyệt mỹ đang vuốt ve miệng mình nở nụ cười nhàn nhạt, dường như đang hồi tưởng chuyện vừa xảy ra.
Về tới ngọn núi của mình, Lục Thiếu Du lập tức thu thập mọi thứ rồi tới phòng tu luyện. Sau khi móc ra Linh Ngọc Sàng, anh bắt đầu tu luyện.
Ban ngày đánh một trận, Hoàng Hổ kia tuy rằng không e ngại, thế nhưng nếu không dựa vào sự bất ngờ của Hư Linh Huyễn Ấn thì hắn cũng vô pháp làm được như vậy. Nếu như đối phương chú ý một chút thì hắn sẽ khó có được cơ hội như vậy. Xem ra sau này khi triển khai Hư Linh Huyễn Ấn phải tránh việc bị người khác nhìn thấy, sau này muốn giáo huấn ai mà không có nó thì hiệu quả không được như ý.
- Phong Quyển Tàn Vân.
Ngọc giản tràn ngập khí tức thuộc tính phong hệ đang bị Lục Thiếu Du nắm trong tay này chính là vũ kỹ mà Lục Thiếu Du từng thấy Vân Hồng Lăng thi triển qua. Uy lực vô cùng mạnh mẽ, vũ kỹ Hoàng cấp cao giai uy lực đương nhiên sẽ không kém.
- Tu luyện.
Thủ ấn trong tay biến đổi, một giọt máu từ đầu ngón tay nhỏ xuống ngọc giản tâm thần tức thì tiến vào bên trong, sau đó một cỗ quang mang chói mắt tiến vào bên trong mi tâm Lục Thiếu Du. Quang mang hóa thành một cỗ tin tức khổng lồ tiến vào trong đầu Lục Thiếu Du.
Hoàng cấp cao giai, vũ kỹ Phong hệ Phong Quyển Tàn Vân, trước đó Vũ trưởng lão từng cấp cho hắn Đại Địa Cương Thuẫn, Hỏa Bảo Viêm. Trong ba bộ vũ kỹ này, Lục Thiếu Du lựa chọn tu luyện Phong Quyển Tàn Vân đầu tiên.
Trong một đêm trăng sáng, Lục Thiếu Du và Lục Vô Song lạc vào cảm xúc mãnh liệt khi thực hiện nụ hôn đầu tiên, làm bùng nổ tình cảm của họ. Dù đối diện với những chướng ngại về huyết thống, tình yêu chân thành khiến Thiếu Du kiên quyết theo đuổi Vô Song. Sau những phút giây ngọt ngào, Vô Song buộc phải rời đi, để lại trong lòng Thiếu Du những đam mê chưa thể dập tắt. Họ còn phải đối mặt với cuộc sống thường nhật và con đường tu luyện gian lao phía trước.
Chương truyện mô tả cuộc gặp gỡ đầy cảm xúc giữa Lục Thiếu Du và Lục Vô Song trên một ngọn núi xinh đẹp. Không khí giữa hai người chứa đựng những rung động tình cảm khó nói. Họ cùng nhau nhớ về quá khứ, chia sẻ nỗi nhớ và khó khăn trong việc bày tỏ tình cảm. Khi bầu trời dần tối, cuộc trò chuyện dẫn đến những giây phút thân mật và thổ lộ cảm xúc, đánh dấu bước ngoặt trong mối quan hệ của họ.