Hoàng Phủ Minh Long nhìn Lục Thiếu Du với nét mặt nghiêm túc, nói:

- Cửu sư đệ, đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của đệ. Tất cả những gì đệ đang có bây giờ đều do sư phụ khổ công sắp xếp. Tài sản của sư phụ đều để lại cho đệ, và cả tám người chúng ta không ai có cảm giác oán hận nào. Chúng ta đều hiểu rằng mình khó có thể đạt tới đỉnh cao như sư phụ. Nhưng hiện giờ đệ có cơ hội, vì vậy đệ phải hoàn thành nghĩa vụ này, đệ có trách nhiệm với điều đó. Có thể trong thiên hạ này có những chuyện mà đệ còn chưa biết, song rồi sẽ đến một ngày đệ hiểu rõ. Sau khi đệ bước ra từ nơi đó, đệ đã chạm trán với một cơn xoáy lớn, không thể trốn tránh được.

- Lục sư huynh, trong thiên hạ này thật sự có một cơn xoáy lớn nào sao?

Lục Thiếu Du nghe vậy thì lập tức trở nên nghiêm túc. Có vẻ không lâu nữa, trong ba ngàn đại thiên thế giới sẽ xảy ra một sự kiện trọng đại, và sự kiện này có thể sẽ tác động đến tất cả các đại thế giới.

Hoàng Phủ Minh Long tiếp tục:

- Đến lúc đó, đệ sẽ biết rõ. Khi thời điểm đến, đệ tự khắc sẽ nhận ra. Sức mạnh của đệ càng lớn thì đệ càng biết nhiều điều. Điều quan trọng nhất bây giờ là đệ cần tập trung vào việc tu luyện, nhanh chóng trở thành một cường giả chính thức. Biết quá nhiều thông tin có thể gây hại cho việc tu luyện của đệ, sẽ chỉ khiến đệ thêm lo nghĩ.

- Lại giọng điệu này...

Lục Thiếu Du cảm thấy bất đắc dĩ, dường như muốn biết rõ mọi chuyện, nhưng chỉ có thể trở thành cường giả chính thức. Thực lực của bản thân sẽ quyết định được mức độ hiểu biết.

Hoàng Phủ Minh Long mỉm cười, tay áo khẽ phất lên, toát ra khí thế tự tin. Hắn nhìn Lục Thiếu Du, nói:

- Nghe nói trong mấy ngày qua, đệ đang có kế hoạch đối phó với ba tiểu gia hỏa của Cổ tộc.

- Đúng vậy.

Lục Thiếu Du gật đầu xác nhận:

- Hai ngày nữa, trên chiến đài.

- Tốt, có can đảm thực sự khi dám đối đầu với ba người. Chưa ai dám làm như thế trên chiến đài.

Hoàng Phủ Minh Long cười, rồi hỏi Lục Thiếu Du:

- Nhưng ba tiểu gia hỏa đó đều không đơn giản đâu, hai ngày tới trên chiến đài, đệ có bao nhiêu phần nắm chắc?

Ánh mắt Lục Thiếu Du hơi lướt qua Hoàng Phủ Minh Long, khóe môi nở một nụ cười nhẹ, dường như muốn thể hiện khí phách trước Lục sư huynh, hắn mở miệng:

- Mười phần, chắc chắn thắng, không có bại.

Hoàng Phủ Minh Long nhìn Lục Thiếu Du, thấy sự khẳng định của đệ khiến hắn có chút ngạc nhiên, nhưng không quá bất ngờ. Ánh mắt hắn lấp lánh niềm vui, nói tiếp:

- Những người này đều cùng thế hệ với đệ, đến lúc đó phải đánh bại bọn họ cho thật tốt, cũng là để cho ta được diện mạo.

Lục Thiếu Du rời khỏi nơi ở của Hoàng Phủ Minh Long, lúc này trời đã bắt đầu tối. Trước khi ra ngoài, Hoàng Phủ Minh Long đã thực hiện lời hứa với Thái A, tặng cho Lục Thiếu Du một món vật phẩm Thông Linh có hình dáng như một chiếc chuông để giao cho Thái A.

Điều khiến cho Lục Thiếu Du khó chịu chính là hắn đã hy vọng có thể giành được một chút lợi ích từ vị sư huynh chủ tịch Chiến Thiên liên minh, nhưng có vẻ như vị Lục sư huynh này lại không có ý định đó.

Là sư đệ, Lục Thiếu Du không tiện mở miệng, vì vậy chỉ biết bực bội.

Khi Lục Thiếu Du trở về sân của mình, bóng đêm đã buông xuống, các thành viên của các đại gia tộc cũng đã rời đi. Tuy vậy, bảy người Nhâm Tiêu Diêu, Tịnh Vô Ngân, Tuyệt Phong Hoa, Mạc Kình Thiên vẫn đang chờ đợi Lục Thiếu Du.

Khi nhìn thấy Lục Thiếu Du, nhóm Nhâm Tiêu Diêu, Tịnh Vô Ngân, Tuyệt Phong Hoa, Giang Đảo Lưu, Độc Nhất Đao, Thiên Thiên Thương Ngân, tất cả đều tỏ ra áy náy và bất đắc dĩ với Lục Thiếu Du.

Việc kết minh với Lục gia là điều họ bị ép buộc bởi bậc trưởng bối trong tộc và môn phái. Trong hoàn cảnh đó, họ cũng không có cách nào khác, hơn nữa đây cũng không phải chuyện xấu, nên họ đành phải bán Lục Thiếu Du một lần.

Lục Thiếu Du tất nhiên không quá để tâm, có thêm nhiều minh hữu vẫn tốt hơn là địch nhân. Huống hồ, với gia tộc và thế lực đứng sau mỗi người, trong lòng Lục Thiếu Du có phần cảm kích. Vì vậy, việc kết minh cũng là điều tích cực.

Khi thấy Lục Thiếu Du không để bụng, nhóm Nhâm Tiêu Diêu, Tịnh Vô Ngân cảm thấy yên tâm hơn. Đối với địa vị của Lục Thiếu Du hiện nay, là sư đệ của minh chủ Hoàng Phủ Minh Long, mọi người đều khá ấn tượng.

Lục Thiếu Du chỉ đơn giản nhún vai, đến giờ này hắn cũng mới nhận ra điều đó.

- Thiếu Du huynh đệ, hai ngày nữa phải chiến một trận với Đường Dần, Lôi Tiểu Thiên, Băng Nhu. Đến lúc đó huynh đệ đã chuẩn bị ra sao?

Mạc Kình Thiên hỏi Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du cười nói:

- Có lẽ không tồi lắm.

Đối với trận đấu với ba người Đường Dần, Lôi Tiểu Thiên, Băng Nhu, Lục Thiếu Du cảm thấy đây là một cơ hội không thể tốt hơn. Một mặt, hắn rất muốn biết thực lực của những người trẻ tuổi ưu tú trong các Cổ tộc của Thượng Thanh thế giới. Mặt khác, Lục Thiếu Du cũng muốn kiểm nghiệm rõ ràng trình độ lĩnh ngộ của bản thân. Hầu hết các người có phong hào Chiến Hoàng đều đã trải qua một ngàn năm rưỡi trong bí cảnh Thiên giới, mà bây giờ chỉ còn ba trăm năm để đi.

Đối với việc tiến vào trong bí cảnh của các đại Cổ tộc, Lục Thiếu Du luôn cảm thấy hứng thú. Điều kiện để vào đó là phải đứng trong top mười của Thiên bảng, chỉ khi đó mới có đủ tư cách. Đó là lý do tại sao giờ đây Lục Thiếu Du lại bước lên chiến trường với ba người Đường Dần.

Khi ấy, xung quanh đài chiến đấu, Băng Du, Đường Dần, Lôi Tiểu Thiên, mỗi người tu luyện một loại áo nghĩa khác nhau, thuộc ba loại Cổ tộc khác nhau, chính vì vậy Lục Thiếu Du quyết định muốn thách thức cả ba.

- Hai ngày tới trên chiến đài, chúng ta sẽ cổ vũ cho ngươi.

Nhâm Tiêu Diêu nói với Lục Thiếu Du.

Tịnh Vô Ngân nhìn về phía Lục Thiếu Du, ôm kiếm nói:

- Hiện giờ ngươi đại diện cho tất cả những người trẻ tuổi ngoài Cổ tộc trong bí cảnh Thiên giới, nếu đánh bại ba Cổ tộc này, chúng ta cũng sẽ có chút mặt mũi.

- Nhóm chúng ta ngoài Cổ tộc cũng nên có chút tự hào.

- Để cho những tiểu gia hỏa Cổ tộc kia bớt ngạo mạn đi, để cho bọn chúng thấy sức mạnh của chúng ta.

Những người Tuyệt Phong Hoa, Giang Đảo Lưu, Độc Nhất Đao, Thiên Thương Ngân liền phụ họa theo, hiện giờ mọi người rất hào hứng với trận chiến sắp tới.

- Ta thấy có lẽ chúng ta không nên làm phiền Thiếu Du huynh đệ nữa. Về đi, hai ngày này để cho Thiếu Du huynh đệ chuẩn bị. Hai ngày sau gặp lại trên chiến đài.

Mạc Kình Thiên nói với mọi người.

- Đúng vậy, một đấu ba, phải chuẩn bị cho tốt.

Mọi người gật đầu, lập tức cáo từ ra về. Trong vườn lúc này chỉ còn lại Lục Thiếu Du, Vô Tướng, Lục Linh, Thái A, và những người trong Hộ Hoàng đội.

Tóm tắt:

Trong chương này, Hoàng Phủ Minh Long nhắc nhở Lục Thiếu Du về trách nhiệm của mình, khi sắp diễn ra một sự kiện quan trọng trong ba ngàn đại thiên thế giới. Lục Thiếu Du chuẩn bị tham gia trận chiến trên chiến đài với ba đối thủ từ Cổ tộc, và nhận được sự ủng hộ từ các bạn bè. Họ thể hiện sự tự hào khi Lục Thiếu Du đại diện cho những người trẻ ngoài Cổ tộc và mong muốn thắng lợi để thể hiện sức mạnh của mình, giúp hắn thêm quyết tâm và động lực trước thử thách lớn sắp đến.