Nhìn biểu cảm của Lục Thiếu Du, Lôi Tiểu Thiên dường như đã hiểu, đôi mắt hắn vụt sáng, có vẻ như đang phân vân, một lát sau mới hỏi Lục Thiếu Du:

- Anh có thể giúp tôi một chuyện không?

- Tiểu Thiên, cứ nói đi.

Lục Thiếu Du cười đáp.

- Cái này... phải diễn đạt như thế nào nhỉ...

Lôi Tiểu Thiên dường như cảm thấy hơi ngại ngùng, ánh mắt liếc qua Băng NhuĐường Tiểu Tiểu ở xa, rồi lại quay về phía Lục Thiếu Du, có vẻ như đang muốn nói nhưng lại thôi.

Lục Thiếu Du nhìn Đường Tiểu TiểuBăng Nhu, rồi nói với Lôi Tiểu Thiên:

- Đường cô nương không quan tâm đến anh sao?

- Nói gì vậy, sao cô ấy lại không quan tâm đến tôi chứ?

Lôi Tiểu Thiên lập tức ưỡn ngực, khóe miệng giật giật, nói với Lục Thiếu Du:

- Tất cả đều do Đường bàn tử âm thầm giở trò xấu, nếu không Tiểu Tiểu sao lại đối xử với tôi như vậy.

Lục Thiếu Du mỉm cười, hỏi Lôi Tiểu Thiên:

- Vậy hiện tại anh muốn Đường cô nương chú ý đến mình sao?

- Coi như vậy đi, có cách nào không?

Lôi Tiểu Thiên dường như không muốn thừa nhận, nhưng vẫn gật đầu với Lục Thiếu Du.

- Thực ra cũng dễ thôi, chỉ cần anh nghe theo lời tôi là được.

Lục Thiếu Du cười bí ẩn:

- Chỉ cần anh chấp nhận chịu một chút đau đớn là được.

- Chỉ cần đạt được điều đó, một chút đau khổ có là gì.

Lôi Tiểu Thiên lập tức gật gật đầu, hắn không sợ phải chịu đau đớn.

- Vậy thì tốt quá.

Lục Thiếu Du ngay lập tức cười rạng rỡ.

Một lát sau, hai bóng hình đi tới trước mặt Băng NhuĐường Tiểu Tiểu. Hai người này chính là Lục Thiếu DuLôi Tiểu Thiên. Lúc này sắc mặt Lôi Tiểu Thiên tái nhợt, khóe miệng có vết máu chảy ra, mồ hôi rịn ướt đẫm.

- Tiểu Thiên, anh sao vậy?

Thấy bộ dạng của Lôi Tiểu Thiên, Đường Tiểu Tiểu, lúc đầu không muốn quan tâm, bỗng nhiên biến sắc, đứng dậy bước tới hỏi.

- Đường cô nương, có thể là do tôi ra tay quá nặng, Tiểu Thiên hiện tại không ổn lắm, tôi còn một số việc phải làm, mọi người đều say mèm, có thể nhờ cô giúp đưa hắn về không?

Lục Thiếu Du nói với Đường Tiểu Tiểu.

- Được, tôi sẽ đưa hắn về.

Đường Tiểu Tiểu nói với Lục Thiếu Du, đồng thời nhanh chóng nhét một viên đan dược vào miệng Lôi Tiểu Thiên, rồi lấy ra một chiếc khăn tay thơm lau vết máu trên miệng hắn, trong lòng có chút đau xót, ôn tồn nói:

- Anh không sao chứ? Có nghiêm trọng không? Ngốc quá, sao lại cứng đầu như vậy, không biết sẽ làm bản thân bị thương sao?

- Không sao đâu, tôi không bị thương, mọi chuyện vẫn ổn.

Lôi Tiểu Thiên cảm thấy được sự quan tâm mà lo lắng, nhất thời kích động, đẩy Đường Tiểu Tiểu ra, vỗ ngực nói:

- Tôi không sao, tiểu tử Lục Thiếu Du kia làm sao có thể làm tôi bị thương chứ. Hắn cố ý để tôi bị thương để cho cô chú ý đến tôi.

- Trời ơi.

Lục Thiếu Du nghe vậy lập tức nhìn Lôi Tiểu Thiên, sắc mặt đen lại, cảm giác như có hàng nghìn con quạ bay qua đầu.

- Hai người các anh...

Quả nhiên, Đường Tiểu Tiểu tức giận dậm chân, phẫn nộ nhìn Lục Thiếu DuLôi Tiểu Thiên, cuối cùng nhéo cánh tay Lôi Tiểu Thiên một cái rồi hậm hực rời đi.

- A...

Lôi Tiểu Thiên bị véo đau, thảm thiết kêu lên, lập tức nhìn theo bóng lưng của Đường Tiểu Tiểu, vẻ mặt hoang mang khó hiểu, hắn còn chẳng hiểu sao phụ nữ lại có thể thay đổi nhanh như vậy.

- Đáng đời anh...

Lục Thiếu Du bất đắc dĩ lườm Lôi Tiểu Thiên, hắn không còn lời nào để nói nữa.

- Lôi Tiểu Thiên, anh còn không mau đuổi theo, bây giờ nếu không đuổi theo thì sẽ không còn cơ hội đâu.

Băng Nhu ở bên cạnh mỉm cười nhẹ nhàng nói với Lôi Tiểu Thiên.

- Tiểu Tiểu, chờ tôi một chút...

Nghe vậy, Lôi Tiểu Thiên lập tức phóng chạy, thân hình như tia chớp bay thẳng đi.

- Ai...

Lục Thiếu Du nhìn theo bóng lưng Lôi Tiểu Thiên đuổi theo Đường Tiểu Tiểu mà thở dài.

Bóng dáng xinh đẹp của Băng Nhu đứng đó, váy dài bay phấp phới, đôi mắt xinh đẹp hướng về Lục Thiếu Du, nói:

- Ý tưởng cũng không tệ, nhưng mà với Lôi Tiểu Thiên lại có chút không phù hợp.

- Để Băng Nhu cô nương chê cười rồi.

Lục Thiếu Du cười nói với Băng Nhu.

Nhìn khuôn mặt cương nghị của Lục Thiếu Du đang nở nụ cười, ba phần khôi hài, bảy phần tự tin, trong lòng Băng Nhu bỗng dưng rúng động, dường như có cảm giác gì đó chạm vào tâm linh, khiến nàng xao xuyến. Không biết tại sao mà cô cảm thấy mình bất chợt đỏ ửng mặt, có chút ngượng ngùng, lập tức nói với Lục Thiếu Du:

- À, đúng rồi, hôm nay anh đánh bại Lôi Tiểu Thiên, nhưng cũng phải cẩn thận với chị tôi. Với tính cách của chị ấy, chị ấy sẽ không chờ người khác khiêu chiến mà chủ động tìm đến anh.

- Chị của nàng?

Lục Thiếu Du có chút ngạc nhiên hỏi, không lẽ ngoài Băng Nhu ra còn có một cao thủ khác trong số các thanh niên của Băng gia?

Băng Nhu cười nói:

- Là biểu tỷ của tôi, Mộc Tử Kỳ của Mộc gia, đứng thứ tư trong Thiên bảng. Thực lực của nàng ngay cả Lôi Tiểu Thiên cũng phải đau đầu, anh nên cẩn thận một chút.

- Mộc Tử Kỳ của Mộc gia, chắc hẳn thuộc tính Mộc.

Lục Thiếu Du nhẹ nhàng nhíu mày, rồi nói với Băng Nhu:

- Băng Nhu cô nương, mai tôi muốn vào trong bí cảnh của Băng gia để lĩnh ngộ, không biết có được không?

- Không vấn đề gì, anh đã tiến vào top mười trong Thiên bảng, đồng thời còn đánh bại tôi, đương nhiên có thể vào bí cảnh Băng gia. Ngày mai tôi sẽ dẫn anh vào, vừa lúc tôi cũng muốn vào đó để lĩnh ngộ.

Băng Nhu nói với Lục Thiếu Du.

- Vậy thì cảm ơn Băng Nhu cô nương.

Lục Thiếu Du gật đầu, gần đây hắn không có nhiều việc để làm, thời gian ở trong mật địa Thiên giới cũng khá lâu, cho nên cũng nên tiến vào trong mật địa của các đại cổ tộc để lĩnh ngộ và tu luyện.

Cảnh đêm huyền ảo, ánh trăng chiếu sáng từng dãy núi.

Trong rừng xanh tươi, có vô số công trình bị che giấu.

Trong một đại điện, Lục Kinh Vân, Độc Cô Ngạo Nam, Đoan Mộc Khung Thiên, Chí Thánh Đại Đế, Cái Thế Hồng Tôn, cùng với những người lâu năm trong Lục gia quân. Đám người Hổ Sư, Đông Quan Trạch, Huyết Ưng, Bạch Mị cùng những người khác đang ngồi xuống. Những người khác trong Lục gia quân thì đi theo Du Thược để tiêu diệt các thế lực còn lại.

Trên đại điện, Lục Kinh Vân đang cầm một khối ngọc giản tin tức trong tay, hai hàng lông mày nhíu lại, ánh mắt âm thầm biến đổi rồi lặng lẽ khôi phục lại trạng thái ban đầu.

- Thiếu soái, có tin tức gì không?

Cuồng Thửu hỏi Lục Kinh Vân.

Lục Kinh Vân nhìn mọi người rồi nói:

- Tin tức cho biết, Đô Linh gia còn lại một vài tàn dư đã bắt đầu chia ra làm nhiều hướng để trốn thoát.

- Đô Linh gia này thật sự che giấu quá sâu.

Đoan Mộc Khung Thiên trầm tư một hồi rồi nói:

- Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta nên chia thành nhiều đội để hành động.

- Vâng, sư tổ.

Tóm tắt:

Trong chương truyện, Lục Thiếu Du và Lôi Tiểu Thiên thảo luận về cách để Đường Tiểu Tiểu chú ý đến Lôi Tiểu Thiên, dẫn đến một kế hoạch mà Lôi Tiểu Thiên phải trải qua đau đớn. Sau khi Lôi Tiểu Thiên bị thương, Đường Tiểu Tiểu thể hiện sự quan tâm nhưng cũng phản ứng mạnh mẽ khi biết sự thật. Lục Thiếu Du nhận ra sự thay đổi tâm trạng của các nhân vật, trong khi Băng Nhu nhắc nhở anh về người chị của cô, Mộc Tử Kỳ, một nhân vật mạnh mẽ khác. Chương kết thúc với cảm giác căng thẳng và sự chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn hơn.