Thúy Ngọc, không phải ngươi đã nói rằng chúng ta sẽ quay về sao? Sao lại còn muốn vào mật địa của Vân Dương Tông?
Độc Cô Băng Lan nhìn Thúy Ngọc và hỏi.
Mật địa của Vân Dương Tông này có lai lịch bí ẩn, chính là một khối lục địa thượng cổ. Ta muốn xem bên trong có bảo vật gì không. Đặc biệt là Vu Linh thánh quả mà ta cũng muốn nếm thử một chút.
Thúy Ngọc đáp.
Chắc bên trong khối lục địa thượng cổ của Vân Dương Tông cũng không có bảo vật cao cấp. Bảo vật trong tông môn mỗi thứ hầu như đều rất kỳ diệu. Về phần Vu Linh thánh quả, tuy rằng nó rất hiếm, nhưng linh quả trong tộc chúng ta lại mạnh hơn không ít. Ngươi vào trong đó chỉ sợ có ý đồ khác.
Độc Cô Băng Lan nói.
Ngươi muốn nói cái gì?
Thúy Ngọc liếc mắt nhìn Độc Cô Băng Lan.
Chẳng lẽ là vì Lục Thiếu Du?
Độc Cô Băng Lan do dự một chút rồi nói.
Không phải.
Thúy Ngọc ngẩng đầu lên nói:
Lục Thiếu Du không đơn giản, còn có Lục Vô Song, ta hoài nghi nàng đã... Nói chung, ta muốn vào mật địa xem thử một lần. Sau đó xem có tìm được tin tức bảo vật kia từ người Lục Thiếu Du hay không.
Lời này ta chỉ sợ bản thân ngươi cũng không tin.
Độc Cô Băng Lan tầm nói, lại nói tiếp:
Lục Thiếu Du tuy rằng rất hiếm, là nhân trung chi long. Nhưng ngươi có nghĩ đến không? Dù hắn mạnh mẽ, cũng sợ rằng không được gia tộc tán thành, bởi vì còn xa mới đạt đến yêu cầu của trong tộc.
Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Chờ sau khi ta rời khỏi mật địa thì ta sẽ rời khỏi Vân Dương Tông.
Thúy Ngọc nói.
Thời gian ba ngày có thể xem như một cái chớp mắt, trong ba ngày này ngoại trừ thời gian Lục Thiếu Du ở cùng Lục Vô Song thì hắn còn đi Vạn Vũ Lâu.
Sáng sớm, ngoài cửa gió nhẹ thổi mang theo những chiếc lá rung bay đầy trên núi.
Phù.
Lục Thiếu Du dừng tu luyện, thở ra một hơi. Cảm giác chân khí dồi dào trong cơ thể, tuy rằng hắn vẫn luôn nghiêm khắc với bản thân nhưng lúc này cũng không nhịn được mà mỉm cười. Vu Phách Tứ Trọng, Linh Phách Tứ Trọng đỉnh phong. Loại thực lực này cho dù hiện tại hắn có gặp phải Vu Phách Cửu Trọng cũng có thể chém giết. Vu Tướng Nhất Trọng cũng có đủ lực để chống lại, muốn giết thì không biết có làm được hay không.
Lão đại, tới giờ xuất phát rồi.
Thanh âm của Tiểu Long vừa dứt thì thân ảnh của nó đã xuất hiện trước mặt Lục Thiếu Du, cái lưỡi không ngừng phun ra nuốt vào, đôi mắt nhỏ vô cùng sáng sủa.
Vào trong thú nang đi, không biết ta có mang được đệ vào hay không.
Lục Thiếu Du nói với Tiểu Long. Trong mật địa này yêu thú không thể tiến vào, để Tiểu Long vào thú nang, Lục Thiếu Du cũng không dám chắc có thể đem nó vào được hay không.
Hẳn là không thành vấn đề.
Tiểu Long có chút lo lắng, phải rời khỏi lão đại của nó hơn nửa năm, nó không muốn một chút nào.
Trên ngọn chủ phong của Vân Dương Tông, ngọn núi vô cùng to lớn, chu vi khoảng chừng mười dặm, từ dưới đất mọc lên thẳng tới tận trời, là ngọn núi sừng sững nhất trong dãy núi này. Giống như chòm sao Thương Long ngẩng đầu khí thế vô cùng phi phàm.
Lục Thiếu Du theo sư phụ Vũ Ngọc Tiền đi tới ngọn núi cao nhất, lúc này trên sân rộng trước đại điện đã có mười mấy thân ảnh đang đứng đó, chính là nhóm hộ pháp của Vân Dương Tông.
Lục Thiếu Du mang theo Tiểu Long ở trong thú nang, còn Huyết Tích Dịch và Thiên Tín Tuyết Sư thì lưu lại trên ngọn núi, để cho bọn chúng tu luyện.
Sưu.
Ngay khi Lục Thiếu Du còn chưa chạm đất thì giữa không trung xuất hiện mấy đầu yêu thú phi hành khổng lồ, chính là bọn trưởng lão mang theo đệ tử có tư cách tiến vào mật địa tới đây.
Sưu sưu.
Mọi người đáp xuống mặt đất, một cỗ khí tức khuếch tán khiến cho chung quanh nhẹ chấn động.
Triệu Kính Hải, Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt, Triệu Kính Thiên, Phách Đao Long Tam, Phi Ưng Lăng Phong, Quỷ Thủ Đỗ Tử Thuần, Tằng Sở Hùng...
Lục Thiếu Du đáp xuống sân, ánh mắt nhìn về phía chung quanh, lúc này hơn phân nửa người hắn đều biết tên. Những đệ tử này cũng chính là những đệ tử trẻ tuổi mạnh nhất trong Vân Dương Tông hiện tại.
Triệu Kính Hải, Triệu Kính Thiên, Tằng Sở Hùng.
Lục Thiếu Du nhìn kỹ ba thân ảnh trong đám người. Thứ nhất, thứ năm và thứ mười hai trên Long bảng, ba người này đều là môn hạ của Triệu Vô Cực. Nếu như tính cả Lý Đạt Giang kia thì top hai mươi trên Long bảng môn hạ Triệu Vô Cực có bốn người. Thảo nào địa vị của Triệu Vô Cực trong tông môn lại không thấp.
Nhìn vào ba người này, Lục Thiếu Du khẽ nhướng mày, trong mắt xuất hiện một tia hàn ý. Trong mật địa này nếu ba người bọn chúng không trêu chọc tới hắn sợ rằng không có khả năng. Thế nhưng cho dù bọn chúng không trêu chọc tới hắn nhưng nếu có cơ hội bản thân hắn cũng không bỏ qua cho bọn họ. Nếu như toàn bộ ba người bọn họ chết ở trong mật địa, tin rằng Triệu Vô Cực sẽ tức giận đến mức nhảy dựng lên.
Nghĩ vậy Lục Thiếu Du âm thầm cười lạnh. Thế nhưng hắn cũng hiểu rõ, chặn giết ba kẻ này, coi như là liều mạng cũng khó có thể làm được. Hai Vu Tướng một Linh Tướng tam trọng, thực lực vô cùng kinh khủng, tốt hơn nên ẩn nhấp trước một phen rồi tính.
Lúc này hắn cũng cảm nhận được ánh mắt của ba người dường như vô ý quét về phía hắn. Lục Thiếu Du lập tức bày ra bộ dáng ta không sợ các ngươi, chí ít, bản thân hắn cũng có một chút năng lực để tự bảo vệ mình.
Chư vị trưởng lão tới thật sớm.
Thanh âm của Vân Khiếu Thiên chậm rãi truyền đến, thanh âm vừa dứt thì trên sân xuất hiện sáu đạo thân ảnh.
Bái kiến tông chủ.
Mọi người hành lễ, sáu người này lần lượt là Vân Khiếu Thiên, Đại hộ pháp, Vân Hồng Lăng, Thúy Ngọc, Hàn Phong, Đổng Phàn.
Khí tức thật mạnh.
Lục Thiếu Du vẫn không ngừng suy đoán thực lực của Vân Khiếu Thiên này, thế nhưng cũng không đoán ra được. Hắn tuyệt đối có tu vi Vu Vương, thế nhưng Vu Vương mấy trọng hắn không đoán ra được. Từ khí tức xem ra, so với Dương trưởng lão kia dường như mạnh hơn không ít.
Tất cả đều đã tới vậy thì chúng ta xuất phát đi mật địa thôi.
Ánh mắt Vân Khiếu Thiên đảo qua mọi người.
Thiếu Du, chúng ta đi thôi.
Vũ Ngọc Tiền lên tiếng. Hai cánh Lam Ngọc Lang ưng dựng lên, hai người nhảy lên lưng Lam Ngọc Lang ưng. Bọn trưởng lão bên cạnh cũng nhảy lên yêu thú phi hành của mình, tất cả những yêu thú này đều đạt tới ngũ giai, vô cùng cường hãn. Hai cánh dựng lên bay về phía trước.
Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn Thúy Ngọc, lúc này nàng vẫn ở bên cạnh Vân Khiếu Thiên, xem ra thân phận của Thúy Ngọc này không tầm thường một chút nào.
Rốt cuộc nàng là ai?
Lục Thiếu Du hỏi. Trước đây Nam thúc đã từng nói, Độc Cô gia không đơn giản một chút nào. Thế nhưng cho tới bây giờ Lục Thiếu Du cũng chưa từng nghe qua có thế lực cường hãn nào gọi là Độc Cô gia tộc cả.
Một lát sau Lục Thiếu Du cũng lười suy nghĩ nữa. Lúc này từ trên lưng Lam Ngọc Lang ưng nhìn xuống, quần sơn mờ mịt, ngọn núi biến hóa, xanh tươi, mơ hồ có thể thấy được không ít kiến trúc trên các ngọn núi.
Trong chương này, Thúy Ngọc và Độc Cô Băng Lan có cuộc thảo luận căng thẳng về việc vào mật địa của Vân Dương Tông để tìm kiếm bảo vật, đặc biệt là Vu Linh thánh quả. Lục Thiếu Du đang chuẩn bị cho chuyến đi, thể hiện sự mạnh mẽ của mình với thực lực đã nâng cao. Nhân vật chính̉ và các đồng bạn sẵn sàng đối mặt với các thử thách trong mật địa. Sự xuất hiện của những nhân vật khác như Triệu Kính Hải và Triệu Kính Thiên cũng hứa hẹn những mâu thuẫn trong tương lai tại Vân Dương Tông.
Trong chương này, Lục Thiếu Du chuẩn bị tiến vào mật địa để tu luyện nhưng gặp phải cấm chế ngăn không cho yêu thú theo cùng. Anh trai Lục Thiếu Hổ và các nhân vật khác thảo luận về sự nguy hiểm và bảo vật trong mật địa. Lục Vô Song lo lắng cho Lục Thiếu Du và cảnh báo về tình cảm giữa anh và Hồng Lăng. Mối quan hệ phức tạp giữa các nhân vật được khắc họa sâu sắc, làm nổi bật những rủi ro trong việc theo đuổi cơ hội và tình cảm trong bối cảnh nguy hiểm của mật địa.