Nghỉ ngơi đi.

Lục Thiếu Du để Tiểu Long hộ pháp, rồi lập tức nhắm mắt lại. Hắn kết ấn nhẹ nhàng và bắt đầu tu luyện, thân thể được bao phủ bởi một lớp quang mang.

Nhìn Lục Thiếu Du, trong mắt Thúy Ngọc hiện lên sự thảng thốt, nàng khẽ lẩm bẩm:

- Hắn rốt cuộc là dạng người gì, ta không thể nhìn thấu hắn. Dường như trên người hắn cất giấu vô số bí mật.

Trải qua khoảng thời gian ở chung này, Lục Thiếu Du ngày càng hiểu hơn về Thúy Ngọc, nhưng ngược lại, Thúy Ngọc lại càng hiếu kỳ nhiều hơn về Lục Thiếu Du. Có lẽ nữ nhân chính là loại động vật như thế, càng không biết thì càng muốn tìm hiểu.

Nhìn Lục Thiếu Du đang khoanh chân tu luyện, Thúy Ngọc cười nhạt nhòa, lập tức cũng ngồi xuống khoanh chân bắt đầu tu luyện.

Tiểu Long không ngừng phun ra nuốt vào, quay đầu nhìn về bốn phía.

Hai người tu luyện, hạp cốc trống trải lúc này cũng trở nên yên tĩnh, thỉnh thoảng có một cơn gió thoảng qua.

Đúng lúc này, trong hạp cốc trống trải, sau khi hai người tu luyện được vài canh giờ thì một cỗ khí tức kỳ lạ trong lúc vô thanh vô tức xuất hiện trong không khí.

- Lão đại, có kẻ đang âm thầm tập kích chúng ta.

Giọng nói của Tiểu Long vang lên trong đầu Lục Thiếu Du. Đồng thời giọng nói của Thúy Ngọc cũng vang lên.

- Thiếu Du, cẩn thận.

Vừa nói xong, thủ ấn trong tay Thúy Ngọc đột nhiên đánh ra, tạo thành một đám quang mang chói mắt bao phủ phương viên xung quanh, kể cả Lục Thiếu Du đang tu luyện gần đó.

Một đạo quang mang vô hình trong nháy mắt bổ vào trước người Lục Thiếu Du. Thế nhưng lúc này lại bổ vào lớp quang tráo trong suốt do Thúy Ngọc bố trí ra, năng lượng khổng lồ va chạm khiến không gian gợn sóng. Trên lớp quang tráo do Thúy Ngọc bố trí bỗng nhiên giống như thủy tinh, trên bề mặt xuất hiện vô số vết nứt.

Phanh.

Thủ ấn trong tay Thúy Ngọc nhanh chóng biến đổi, quang mang trên quang tráo đại thịnh, vết nứt nẻ nhanh chóng được chữa trị. Quang tráo trong nháy mắt bành trướng đem đạo quang nhận này đánh bay.

- Công kích bằng linh lực.

Khi Thúy Ngọc đánh văng đạo quang nhận kia, hai hàng lông mày của Lục Thiếu Du chau lại, trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh léo. Không ngờ đạo quang nhận này lại là công kích bằng linh lực, dựa vào khí thế của nó có lẽ người xuất thủ đã đạt tới Linh Tướng. Người này là ai, Lục Thiếu Du dù nhắm mắt cũng có thể đoán ra được. Ngoại trừ Triệu Kinh Hải của Triệu gia thì không còn ai khác nữa.

Lúc này Lục Thiếu Du đã sớm đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bên ngoài, lạnh nhạt nói:

- Người Triệu gia lẽ nào chỉ giỏi đánh lén người khác như thế này thôi sao?

- Khặc khặc. Ta chỉ muốn giải quyết ngươi sớm một chút mà thôi, ngươi còn chưa xứng để ta đánh lén.

Giọng nói vang lên bên ngoài hạp cốc, lúc này có chín đạo thân ảnh xuất hiện.

Chín đạo thân ảnh xuất hiện, ba người phía trước chính là Triệu Kinh Hải, Triệu Kinh Thiên và Tằng Sở Hùng.

- Triệu Kinh Hải, lá gan các ngươi quả thực không nhỏ. Quy củ của Vân Dương Tông các ngươi hẳn cũng biết. Giết chóc đồng môn, hậu quả như thế nào hẳn các ngươi rõ ràng hơn ta.

Nhìn vào đám người, Thúy Ngọc lạnh nhạt nói.

- Ngươi là Thúy Ngọc đúng không? Ta biết ngươi có chút bất phàm, thế nhưng chuyện này không liên quan tới ngươi. Ngươi mau tránh ra.

Triệu Kinh Hải nhìn Thúy Ngọc nói.

- Nếu như ta không rời đi thì sao?

Thúy Ngọc nhàn nhạt nói.

- Nữ nhân xấu xí này, nếu như ngươi không rời đi vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí.

Triệu Kinh Thiên hừ lạnh một tiếng nói.

- Hừ, chỉ bằng ngươi thôi sao?

Gương mặt Thúy Ngọc bỗng nhiên trầm xuống, hàn ý toát ra.

- Triệu Kinh Hải, Triệu Kinh Thiên, đám người Triệu gia các ngươi khá lắm. Hẳn đã chờ ở chỗ này rất lâu rồi đúng không?

Lục Thiếu Du tiến lên, rồi khoát tay ý bảo Thúy Ngọc lùi lại. Phiền phức đến tìm hắn, làm sao hắn có thể để cho một nữ nhân xuất đầu trước mình ở đây.

- Không lâu, nhưng cũng đáng giá. Hôm nay ta xem còn ai có thể cứu được ngươi.

Triệu Kinh Thiên lạnh nhạt nhìn Lục Thiếu Du nói.

- Các ngươi muốn thế nào?

Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói. Hắn đã sớm đoán ra trong mật địa này người Triệu gia sẽ không bỏ qua cho hắn.

- Lẽ nào ngươi không biết sao?

Triệu Kinh Thiên nhìn Lục Thiếu Du cười lạnh một tiếng.

- Ta sợ các ngươi không có thực lực đó.

Lục Thiếu Du lại lạnh nhạt nói. Ánh mắt nhìn vào người Triệu Kinh Hải, có Tiểu Long bên người, hắn cũng coi như có một lá bài tẩy, muốn đối phó với hắn chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy.

- Thử là biết.

Triệu Kinh Thiên lạnh nhạt nói một tiếng.

- Triệu sư huynh, Tông chủ từng nói, đồng môn cấm tàn sát lẫn nhau, chúng ta.....

Phía sau Triệu Kinh Thiên, lúc này Vương Bình - Linh Sư cửu trọng đỉnh phong có chút khẩn trương nói. Năm người còn lại vẻ mặt cũng ngưng trọng, ánh mắt nhìn vào Lục Thiếu Du và đám người Triệu Kinh Thiên, bọn họ cũng không dám động thủ.

- Hừ. Ai nói chúng ta muốn giết tiểu tử này? Chúng ta chỉ muốn giáo huấn hắn một chút mà thôi. Để hắn giống như Lý Đạt Giang là được, mạng của hắn thì không cần thiết.

Triệu Kinh Thiên lạnh nhạt nói.

- Triệu sư huynh, vậy cũng không được, Lục Thiếu Du là đệ tử của Vũ trưởng lão.

Một thanh niên mặc bạch y nói.

- Hừ, không cần các ngươi phải động thủ. Các ngươi cứ ở một bên nhìn là được.

Triệu Kinh Hải liếc mắt nhìn năm đệ tử còn lại nhàn nhạt nói.

- Lục Thiếu Du, chuyện này chúng ta cũng không có biện pháp, xin lỗi ngươi.

Vương Bình có chút áy náy nói với Lục Thiếu Du. Năm người còn lại nhìn nhau, trong lòng cũng biết Lục Thiếu Du và Triệu gia có chút thù oán, không cần bọn họ xuất thủ, bọn họ cũng không cần chịu trách nhiệm, nhất thời lui lại phía sau. Loại chuyện này bọn họ cũng không dám đắc tội với hai bên, cho nên cũng chỉ có thể lựa chọn thối lui mà thôi.

- Không sao. Các ngươi không cùng vây công ta, ta đã rất cảm kích rồi.

Lục Thiếu Du nhẹ nhàng cười, mấy người này không dám vây công mình, có lẽ bọn họ sợ hãi sau này sư phụ Vũ Ngọc Tiền của hắn đến tìm phiền phức nha. Cho nên bọn họ chỉ có thể lựa chọn thối lui, quả thực bớt cho hắn bao nhiêu phiền phức.

- Lục Thiếu Du, hôm nay không ai có thể cứu ngươi được rồi.

Triệu Kinh Thiên lạnh nhạt nhìn Lục Thiếu Du nói, hàn ý trong mắt ngày càng đậm.

- Lão đại, thực lực ba người bọn chúng rất mạnh, ta chỉ có thể đối phó với kẻ yếu nhất kia, muốn giết hắn quả thực rất khó khăn.

Giọng nói của Tiểu Long vang lên trong đầu Lục Thiếu Du.

- Linh Tướng tam trọng, Vũ Tướng nhị trọng.

Lục Thiếu Du nhìn vào thân ảnh của hai người Triệu Kinh Hải và Triệu Kinh Thiên. Tằng Sở Hùng thì có Tiểu Long đối phó, cũng khó mà đối phó được với Triệu Kinh Thiên. Thực lực của nó hiện tại nhiều nhất chỉ có thể chống lại Tằng Sở Hùng mà thôi. Mà hắn nếu như đối phó Triệu Kinh Hải chỉ sợ cũng khó có thể chống lại.

- Thiếu Du, Triệu Kinh Hải này giao cho ta. Hai tên còn lại giao cho ngươi, thế nào?

Thúy Ngọc bước tới bên người Lục Thiếu Du, liếc mắt nhìn ba người Triệu Kinh Hải nói.

Tóm tắt chương này:

Trong hạp cốc yên tĩnh, Lục Thiếu Du tu luyện thì bị Triệu Kinh Hải cùng đồng bọn tập kích. Trong khi Thúy Ngọc bảo vệ Lục Thiếu Du bằng một lớp quang tráo, hai bên đối đầu. Triệu Kinh Hải cùng đồng bọn có ý đồ xấu nhưng các đệ tử khác không dám can thiệp, dẫn đến một cuộc chiến không thể tránh khỏi. Lục Thiếu Du và Thúy Ngọc devises a strategy to confront their attackers, thể hiện sự quyết tâm và sức mạnh trong tình huống nguy hiểm này.

Tóm tắt chương trước:

Lục Thiếu Du và Thúy Ngọc đang cùng nhau tu luyện, phát triển sức mạnh trong một không gian đặc biệt. Trong quá trình này, họ bàn luận về vẻ đẹp của Thúy Ngọc, và Lục Thiếu Du thổ lộ rằng nốt ban đỏ trên mặt nàng ảnh hưởng đến sự tự tin của nàng. Mối quan hệ giữa họ dần trở nên mờ ám hơn, và cả hai tiếp tục đối mặt với những thử thách, khi năng lượng xung quanh ngày càng mạnh lên, cho thấy họ sắp đạt đến nơi tìm kiếm Vũ Linh thánh quả.